Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:28
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế thì sao anh ấy yên tâm được? Đến lúc đó, Văn Vãn bị người ta bắt nạt thì làm thế nào? Xa như vậy, muốn giúp cũng chẳng giúp được.
Anh ấy trộm vỗ ngực, suýt chút nữa.
Về đến nhà, anh ấy nói chuyện này với mọi người, mọi người đều đồng thanh: “Đúng là suýt chút nữa.
Kiến Dân nói: “Nếu lúc đó con ích kỷ một chút, muốn giành lấy cơ hội này, có phải đã cướp mất cơ hội của Vãn Vãn, Vãn Vãn chỉ có thể về quê không?” Cậu ấy cũng vỗ n.g.ự.c hệt như Tô Cần: “May mà con không phải người anh trai ích kỷ, anh em chúng ta tình thương mến thương"
Vãn Vãn cũng sửng sốt, không ngờ có cả chuyện này? Một người đi học rồi thì người khác không thể học tiếp được? Chẳng phải có một suất sao? Anh trai học xong thì đến cô bé, chẳng phải từ đầu đến cuối vẫn là một suất học sao?
Thì ra đăng ký tên xong thì nửa chừng không thể đổi người nữa.
Chính sách này đúng thật là, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nhưng cũng chẳng liên quan đến nhà họ, họ đã quyết định rồi, cũng đã đăng ký bằng tên thật của cô bé rồi.
Anh Ba sắp tốt nghiệp tiểu học, học lên cấp hai rồi.
Nghĩ đến một vấn đề, Trình Kiêu và anh Ba cùng một lớp, anh Ba lên cấp hai, Trình Kiêu cũng nên đi rồi.
Đột nhiên lại hơi kích động.
Đã hơn một năm rồi cô bé không gặp Trình Kiêu, cũng không biết cậu ấy thế nào rồi.
Có cao hơn lớn hơn trước đây không? Trình Kiêu đã mười ba tuổi, sắp trở thành thiếu niên rồi.
Cả Báo Săn nữa, cô bé rất nhớ nó, nhưng tiếc là hiện tại cô bé không về thôn Hạ Hà được.
Lúc cô bé nhớ Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng đang nhớ Vãn Vãn.
Tính ra thì Vãn Vãn đã sắp sáu tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật.
Có phải Vãn Vãn nên đi học rồi không?
Chắc là đã đi học rồi nhỉ? Cậu ấy cũng không hỏi Kiến Dân tình hình cụ thể.
DTV
Cậu ấy muốn tự tìm hiểu.
Tô Vũ Đình bên nhà nội đã đi học một năm rồi, nghe nói còn muốn nhảy lớp, không hiểu Tô Vũ Đình lấy đâu ra can đảm để nhảy lớp?
“Anh Trình Kiêu!” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Vũ Đình xinh đẹp đứng trước mặt cậu ấy.
Trình Kiêu cau chặt mày, cảm thấy Tô Vũ Đình hơi kỳ lạ.
Cậu ấy đã tỏ rõ suy nghĩ của mình, cậu ấy không muốn nhìn thấy cô bé, nhưng không biết tại sao cô bé luôn quên rằng cậu ấy đã từ chối cô bé hết lần này đến lần khác rồi. Vết thương lành, quên cơn đau, lần sau vẫn xuất hiện trước mặt cậu ấy.
Đuổi mãi cũng không đi.
Thậm chí cậu ấy còn không muốn đoái hoài gì đến cô bé, xoay người định đi đường khác về nhà.
“Anh Trình Kiêu!” Tô Vũ Đình lại gọi, trong lòng vừa tức vừa bực.
Trình Kiêu đúng là khiến người ta vừa giận vừa yêu, cô bé đã hạ mình lấy lòng hết lần này đến lần khác rồi, sao cậu ấy vẫn làm như không nhìn thấy?
Có ai tốt với cậu ấy như cô bé sao?
Cô bé muốn chạy theo cậu ấy, thì nghe thấy Trình Kiêu nói: “Đừng theo tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
“Anh muốn không khách sáo thế nào?” Tô Vũ Đình cười khúc khích hỏi, đôi mắt hàng mày đều cong tít, tràn đầy ý cười, hệt như Vãn Vãn.
Nhưng không hiểu sao Trình Kiêu lại thấy ghét, cậu ấy cũng không biết lý do, lúc thấy Tô Vũ Đình, cậu ấy có cảm giác ghét bỏ không nói rõ được.
Cảm giác ghét bỏ này toát ra từ tận trong xương, không cần cậu ấy thể hiện ra mặt, vẻ lạnh lùng toát ra từ trong xương đã bao phủ Tô Vũ Đình, khiến Tô Vũ Đình run rẩy.
Lạnh quá.
Trình Kiêu cắt được đuôi Tô Vũ Đình, cậu ấy đã đi sang hướng khác, không lập tức về nhà mình. Cậu ấy đoán có lẽ Tô Vũ Đình sẽ đến nhà cậu ấy chặn cậu ấy, cậu ấy lại đi sang một hướng khác. Hướng đó là nơi bình thường ông Thạch và những người khác làm việc, cậu ấy đi xem rồi, không có ai nhìn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-307.html.]
Nửa đường, cậu ấy gặp Tiêu Trường Chinh.
Tiêu Trường Chinh vác một cái cuốc, từ hướng khác đi tới.
Hai người cứ thế va vào nhau.
Tiêu Trường Chinh nhìn cậu ấy rồi lại nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn nắm tay cậu ấy rồi chạy.
"Ông Tiêu, ông làm gì thế?” Trình Kiêu hất tay ông ấy ra, vuốt cổ tay mình, hơi đau.
Tiêu Trường Chinh nói: “Gần đây cháu có luyện các bước ông dạy cháu không?"
Trình Kiêu nói: “Không, gần đây cháu bận lắm, sắp tốt nghiệp rồi, sắp thi rồi, cháu không có nhiều thời gian."
“Nhưng cháu có thời gian đi theo ông Thạch để học y mà Tiêu Trường Chinh phản đối, trong lòng không thoải mái cho lắm.
Trình Kiêu nói: “Ông Thạch là thầy của cháu"
"Vậy ông cũng là thầy võ của cháu.
"} Trình Kiêu nói: “Kiến Binh mới là học trò của ông, cháu không phải."
"Vậy ông cũng có thể nhận cháu làm học trò, chỉ cần cháu đồng ý. Tiêu Trường Chinh thầm ghen tị.
Trình Kiêu và Kiến Binh đều là người mà ông ấy chấm, cuối cùng Kiến Binh đồng ý bái ông ấy làm thầy, nhưng Trình Kiêu có thế nào cũng không chịu, càng nghĩ càng tức mà.
Trình Kiêu nói: “Cháu có một thầy là đủ rồi, không cần phải thêm một thầy nữa. Ông Tiêu, ông thật sự không cần phải cố chấp như vậy"
Tiêu Trường Chinh nói: “Cháu không biết thôi, thực ra ông muốn dạy con trai ông nhất, nhưng tiếc là con trai ông không học được bản lĩnh của ông. Nó giống cháu, rất bướng bỉnh, dù ông nói thế nào thì nó cũng có cả tá lý do đang đợi ông. Cuối cùng, ông thực sự không muốn tranh cãi với nó nữa, để mặc nó vậy.
“Ông luôn cho rằng nó không phải người lính, không ngờ nó nhân lúc ông không biết, lén đi đăng ký, đợi đến khi ông biết thì nó đã sắp xuất phát rồi. Việc ông hối hận nhất là để nó đi, nếu lúc đó ông ngăn lại, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện sau này, nó cũng sẽ không c.h.ế.t trước ông.
Có lẽ tất cả đều là số mệnh, nó không để lại cho ông...” Giọng nói nghẹn ngào.
Trình Kiêu im lặng, những câu chuyện của ông Tiêu, cậu ấy đã nghe không dưới trăm lần. Mỗi lần gặp ông Tiêu, ông ấy sẽ kể một lần, cậu ấy thuộc luôn rồi.
Dù cậu ấy có phiền những câu chuyện kiểu như thím Tường Lâm của ông Tiêu thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng không ngắt lời ông ấy, không biết tại sao, tận sâu trong lòng, cậu ấy vẫn thân thiết với ông lão này.
Câu ấy không muốn thấy ông ấy đau lòng.
Đây cũng là lý do về sau cậu ấy chịu theo ông Tiêu học võ, vì Trình Kiêu không muốn ông Tiêu đau lòng.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười gian của ông Tiêu sau khi đạt được mục đích, không ngờ cậu ấy lại có cảm giác vui vẻ.
Đúng là quái lạ.
Nhưng lần sau vẫn sẽ lặp lại.
Câu ấy ông muốn gặp lại chuyện này, hôm nay, dù có thể nào cũng phải từ chối.
Nhưng...
cậu ấy nhìn thấy mái đầu bạc trắng của ông Tiêu, chỉ hai năm mà tóc bạc của ông lại nhiều hơn rồi, chẳng mấy chốc mà bạc cả đầu mất.
Hai năm qua sống không thư thái, cho dù bên phía ủy ban thôn vẫn quan tâm đến chuồng bò của ba người già, đôi khi lôi ra phê bình cũng chỉ là ra vẻ thế thôi.
Nhưng sống thấp tha thấp thỏm kiểu này vẫn khiến người già già đi nhiều.
Cậu ấy không nỡ nhìn.
“Cháu vẫn chê ông à, ông không bằng ông Thạch, có thể dạy cháu bản lĩnh thật sự, y thuật sẽ giúp ích nhiều cho cháu, dù hiện tại phản đối trung y. Ông dạy võ thì có ích gì chứ, ngoài khỏe khoắn và lúc đánh nhau cũng giúp được chút ít, thì những lúc khác cũng chẳng mấy tác dụng, cháu không thích, ông cũng có thể hiểu"
Lúc nói câu này, giọng Tiêu Trường Chinh nén rất thấp, thậm chí cậu ấy còn có thể nghe được chút run rẩy trong đó, là ông ấy đang khóc sao?
Lúc này, trái tim như sắt đá của Trình Kiêu lại mềm ra.
Cậu ấy thầm thở dài, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm để lại ông lão rồi bỏ đi được.
“Được rồi, ông đừng buồn nữa, cháu học hết, chỉ có điều đều là tranh thủ thời gian ra để học. Thấy ông Tiêu ngẩng đầu nhìn mình, cậu ấy nói: “Thật đấy, cháu không lừa ông. Ông không tin thì có thể kiểm tra cháu, cháu chấp nhận kiểm tra. Mặc dù cháu không chính thức bái ông làm thầy, nhưng những điều ông dạy cháu, cháu sẽ chăm chỉ học, không từ bỏ."