Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:55:19
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Cần nói: "Đứa nhỏ muốn ăn, thì cho con bé ăn, đứa nhỏ bé con như vậy đúng là thời gian cần phải ăn. Giống Vãn Vãn nhà chúng tôi, muốn ăn cái gì, chỉ cần con bé nói, chúng tôi đều thỏa mãn con bé. Không chỉ chúng tôi thỏa mãn con bé, một đám bọn anh em Kiến Quốc cũng sẽ thỏa mãn con bé"

Tô Cần với lão Ngô có quan hệ tốt, nói chuyện cũng sẽ không quanh co lòng vòng, trực tiếp sảng khoái nói, không giống Lục Tư Hoa ít nhiều còn bận tâm.

Lão Ngô nói:"Ngày thường chúng tôi cũng thường xuyên mua đồ ăn cho con bé, chỉ là đứa nhỏ Đóa Đóa này tham ăn"

"Trẻ nhỏ tham ăn là bình thường, tuy nói trẻ con, có đôi khi chúng ta là người lớn cũng không nhịn được muốn ăn đồ ngon. Bọn nó đang trong thời kì phát triển, mua nhiều đồ ăn ngon chút, vừa vặn bổ sung dinh dưỡng" Tô Cần còn nói.

Lục Tư Hoa đánh mắt ra hiệu cho Tô Cần, dường như Tô Cần lại không nhìn thấy, vẫn hăng hái nói.

Cũng may, lão Ngô và Bao Cúc Hoa không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, bọn họ nói chuyện thoải mái, tính cách cũng ngay thẳng, cũng sẽ không có tâm tư gấp khúc, lại càng không gấp khúc.

Rất nhanh, Vãn Vãn liền được gặp anh trai của Đóa Đóa, con trai thứ hai của Bao Cúc Hoa, Ngô Mại Khả, năm nay mười hai tuổi.

Không nghĩ tới cậu bé cũng quen Tô Kiến Quốc, một hồi tán gẫu mới biết được, dĩ nhiên hai người là bạn học cùng khóa không cùng lớp.

Hai người ăn cơm xong liền cùng nhau vào phòng làm bài tập, vừa lúc có thể hỗ trợ nhau học tập.

Lúc trước khi đi, Vãn Vãn bốc lấy một nắm kẹo nhét vào túi áo của Đóa Đóa, nhỏ giọng nói sát người cô bé: "Nếu cậu muốn ăn, đến lúc đó tới nhà của mình ăn, đừng khách khí."

Đóa Đóa do dự, cuối cùng gật đầu.

Thấy Đóa Đóa bị người nhà dẫn đi, trong lòng Văn Vãn có một quyết định, thì phải làm Đóa Đóa thay đổi, khiến cô bé bỏ tật nhút nhát đó đi.

DTV

Chỉ là nhiệm vụ này thật gian khổ, Đóa Đóa nhát gan, đã ăn sâu vào xương cốt cô bé. Không dễ đổi như vậy đâu.

Lúc Vãn Vãn đang suy nghĩ đến vấn đề này, Tô Cần và Lục Tư Hoa đang ở trong phòng mình, đang bàn luận về vấn đề này.

"Ba nó, anh có phát hiện ra không, đứa nhỏ nhà lão Ngô, có chút nhát gan?" Lục Tư Hoa nói: “Ngay từ đầu em cho rằng khuyết điểm này của Đóa Đóa, còn cho rằng có thể do con bé là con gái, lão Ngô bọn họ có thể đối với Đóa Đóa sẽ có chút trọng nam khinh nữ, nhưng sau lại thấy Ngô Mại Khả nhà bọn họ, mới phát hiện cũng không phải như vậy Tô Cần nói: "Vợ của lão Ngô, rất nghiêm khắc với đứa nhỏ, lão Ngô ngược lại còn tốt, có thể thường xuyên mua vài thứ cho bọn nhỏ."

Lục Tư Hoa nói: "Như vậy là không được, đứa nhỏ nhỏ như vậy, bị cưỡng ép không thể làm cái này không thể làm cái kia, về sau sẽ dưỡng thành tật xấu không có chủ kiến, tính cách cũng sẽ yếu đuối."

Thật đáng tiếc, đứa nhỏ Đóa Đóa này khá tốt, chỉ có điều tính cách rất yếu đuối.

"Ba nó, em nghe chị dâu Bao nói, Đội vận chuyển muốn xây trường Tiểu học?"

Tô Cần nói: "Không phải Đội vận chuyển xây trường Tiểu học, là rất nhiều đơn vị liên hợp lại, muốn xây dựng trường Tiểu học cho con em, anh cũng vừa mới biết đến. Đội vận chuyển chúng ta sẽ có danh ngạch, mỗi người đều sẽ có cơ hội, vẫn là sẽ bị phân ra mấy danh ngạch, sau đó mọi người sẽ bốc thăm, sẽ không rõ ràng. Bây giờ còn chưa định ra phương án, trường Tiểu học cũng còn chưa xây đó."

Lục Tư Hoa trầm mặc, nếu chỉ là vài danh ngạch Đội vận chuyển giữ lại, vậy phải cạnh tranh rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-303.html.]

Ai mà không muốn con mình có thể đi học trên thị trấn, đi học ở nông thôn và đi học ở trong nội thành, này hoàn toàn không cùng một giới, là hai thứ bậc.

Cô ấy nằm mơ cũng muốn hai đứa con đang học ở nông thôn được vào thị trấn học, đáng tiếc trường trong thành lắm yêu cầu, quy định cũng quá nhiều, không có hộ khẩu trên trấn thì không được.

"Hy vọng mỗi nhà đều có danh ngạch, như vậy thì Kiến Binh với Kiến Dân có thể đi học trên huyện"

Tô Cần nói: "Cũng không nhanh như vậy, nói không chừng chờ xây trường Tiểu học, Kiến Binh đã tốt nghiệp Tiểu học?"

Hai vợ chồng trò chuyện một hồi, liền ôm nhau ngủ.

Tô Kiến Binh cũng không biết ba mẹ hắn đang lên kế hoạch đi học cho cậu bé và em trai, gần đây cậu bé có chút khổ não.

Cũng không biết Ngưu Bang bên Tiêu lão gia tử sao lại phát hiện ra cậu bé, vậy mà muốn thu nhận cậu bé làm đồ đệ.

Cậu bé không có chút hứng thú gì đối với việc bồi bôi vẽ vẽ còn có cái gì mà trung y, nhưng Tiêu lão gia tử nói rồi, ông ấy không dạy những thứ kia, ông ấy cũng không hiểu. Ông ấy muốn dạy cậu bé võ thuật, chân chính lên đánh giặc thì mới dùng đến võ, nói gân cốt cậu bé tốt, là một nhân tài võ thuật.

Nhưng Khiến Binh không dám, tuy rằng trong lòng cũng có chút khát vọng nho nhỏ.

Không phải cậu bé không nguyện ý cũng không phải không muốn, mà không phải không dám.

Ngày đó chuyện ba vị lão gia tử muốn thu nhận đồ đệ, cả nhà đã thương lượng qua, cuối cùng cho ra kết luận, chính là tuyệt đối không thể bái sư.

Thân phận của Ngưu Bang với ba vị lão gia tử kia rất nhạy cảm. Không cẩn thận là có thể mắc bẫy. Cậu bé cũng không muốn người nhà đi theo cậu chịu khổ, công việc này của ba không dễ dàng, anh trai đi học trong thành cũng không dễ, còn có em trai em gái. Cậu bé nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện như vậy không thể làm.

Cậu bé cũng đã muốn cự tuyệt Tiêu lão gia tử, không biết vì cái gì, thế mà ông ấy liền đối phó cậu bé.

"Kiến Binh, lão Tiêu ta một thân bản lĩnh, cũng không phải ai cũng có thể học, trước kia muốn dạy cho con mình, đáng tiếc. .....Nó mất rồi. Lão coi trọng cậu, cậu đồng ý với lão Tiêu đi" Tiêu Trường Chinh nói.

Tô Kiến Binh cũng sợ ông ấy thật rồi, cậu bé nhìn xung quanh bốn phía, sợ bị ai thấy được, sợ bị ông ấy chụp cho cái mũ đen, vậy đúng là không tốt.

Hành động của cậu bé bị Tiêu Trường Chinh nhìn thấy, Tiêu lão cười nói: "Không cần sợ, ta đã xem qua rồi, gần đây không có ai qua lại."

Tô Kiến Binh trừng mắt nhìn ông ấy, không biết rốt cuộc ông ấy muốn làm gì? Cậu bé đã cự tuyệt ông ấy rồi, sao còn không chịu buông tha cho cậu bé chứ.

Tiêu Trường Chinh nói: "Tiểu tử, lão Tiêu ta thật sự nhìn trúng nhóc, nhóc không theo ta học thì quá đáng tiếc. Nhìn gân cốt cơ thể nhóc đi, còn có thân thủ nữa, còn có năng lực phản ứng của nhóc, đó chính là thỏa đáng nhất với quân đội của ta. Theo ta học quân quyền, học bản lĩnh đánh nhau vật lộn, về sau lên chiến trường, nhất định ngươi sẽ có tiền đồ rộng mở."

Tô Kiến Binh thật sự rất muốn gào lên với ông ta, lại sợ gào lên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, cậu bé nhẫn nhịn đè nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói: "Ai nói với ông là tôi muốn làm binh? Bây giờ tôi đang đi học, về sau muốn lên Trung học."

Tiêu Trường Chinh nói: "Nhóc cứ học Trung học của nhóc, ta lại chưa nói nhóc không thể học Trung học. Đến trường là một chuyện, đi theo ta học lại là một chuyện khác. Kiến Binh, nhóc như vậy mà lại không đi theo ta học võ, thật sự đáng tiếc. Ta nói cho cậu biết, trước kia khi ta làm binh cũng từng học võ, sau khi tham gia quân ngũ liền có công dụng, năm đó ta gϊếŧ quỷ kêu oa oa. Mỗi con đường mà ta đi qua, ở trên chiến trường thì chính là thiên địa của ta, không có ta binh trượng không đánh thắng. Nhóc đi theo ta học hành, sẽ không sai, ta không những dạy nhóc võ thuật, dạy nhóc quân quyền, ta còn dạy nhóc binh pháp, như thế nào?"

"Chả thế nào cả." Tô Kiến Binh bĩu môi: “Lão gia tử, ông có thể đừng đi theo ta nữa được không?"

Loading...