Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:27
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn tưởng là sắc mặt thay đổi nhanh như thế, ông ấy không thể nhìn thấy được sao? Không may là đã bị ông ấy nhìn một cái là biết rồi. Mặc dù ông ấy bị điều về quê, nhưng gươm quý không bao giờ cùng cho dù có ra đánh trận, vẫn có thể cầm s.ú.n.g đánh trận.

Giáo sư Lý nói: "Có thể nhìn thấy hình bóng của cô bé đó qua bà nội của cô bé, chắc chắn là không đơn giản. Cô bé đó và Vãn Vãn là hai chị em, mà sao lại khác xa nhau vậy chứ?"

"Các ông nói cô bé Vãn Vãn đó à, rất tốt?" Tiêu Trường Chinh suy nghĩ.

Ông ấy mới đến sau, nên ông ấy vẫn chưa được gặp Tô Vãn Vãn, cũng chưa biết nhân phẩm của Tô Văn Vãn đó như thế nào.

Nhưng vừa nãy nhìn thấy phản ứng và biểu hiện của Tô Vũ Đình như thế, khiến cho ông ấy cũng hoài nghi, bây giờ những cô bé có phải đều tinh ranh như vậy không? Thân phận của ba người bọn họ, theo lý mà nói là những đối tượng bị đả kích ở trong thôn này, sẽ rất ít người nghĩ tới sau này bọn họ có thể trở mình được hay không.

Nói thật ra thì, ngay cả bản thân họ cũng không dám tin bọn họ có thể trở lại.

Nhưng mà cô bé đó, đúng là hơi kỳ lạ, làm cho ông ấy không thể không nghi ngờ, rốt cuộc cô bé có mục đích gì. Nhưng một cô bé thì có thể hiểu được chuyện gì? Người lớn cũng chưa chắc có thể hiểu.

Nếu như không có mục đích, vậy thì đúng là cô bé có lòng tốt thôi.

Ông ấy chau mày lại, hay là do bản thân ông ấy thần hồn nát thần tính rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-287.html.]

"Cô bé Vãn Vãn tốt như vậy, ngoan ngoãn, lại rất lễ phép, giọng điệu nói chuyện lúc nào cũng rất nhẹ nhàng, không giống với cô bé lúc nãy" Ông Thạch chỉ cần nhắc tới cô bé Tô Vãn Vãn, là mặt nở nụ cười, rồi khen cô bé mãi.

Giáo sư Lý cũng gật đầu: "Vãn Vãn thật sự là một cô bé rất tốt, khi tôi và ông Thạch ở đây, cô bé thường xuyên tới thăm chúng tôi, đem cơm tới thì không cần nói rồi, không chỉ là lương thực, còn có thức ăn chín rồi. Có lúc cô bé còn dẫn theo anh trai của cô bé tới nữa." Đứa trẻ tốt bụng như vậy, khiến cho người ta nhìn là muốn đổi xử tốt với cô bé rồi.

Trong lúc bọn họ gặp khó khăn, có thể nghĩ tới bọn họ, không tính toán gì cả.

DTV

Tiêu Trường Chinh nói: "Vậy cô bé vừa nãy cũng đem đồ ăn tới cho các ông đó, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng." Có thể là ông thấy là quân nhân nên trời sinh đã mẫn cảm, khiến cho Tiêu Trường Chinh luôn tỏ vẻ thái độ đa nghi khi nhìn nhận một sự việc.

"Ông Tiêu, sau khi ông gặp được Vãn Vãn rồi, thì ông sẽ biết chúng tôi nói có đúng không. Cảm giác mà Vãn Vãn đem lại cho chúng tôi, không giống với cảm giác của cô gái ban nãy. Mặc dù chúng tôi không có linh cảm nhạy bén giống như ông, nhưng người nào đó thật lòng đối tốt với chúng tôi, hay giả dối với chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể phân biệt không được hay sao"

Tiêu Trường Chinh không nói nữa, e là ông ấy vẫn còn hơi nghi ngờ về cô bé.

Hoặc là, ông Thạch và ông Lý nói đúng, cũng có thể cô bé đó người ta thật lòng muốn giúp mấy ông, chứ không có mục đích gì cả.

Đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền tới một giọng nói: "Ông Thạch, ông Lý ơi, các ông có đây không? Giọng nói không to, sợ làm kinh động tới những người bên kia.

Vừa nghe thấy tiếng kêu, ông Thạch và giáo sư Lý liền biết là ai đến rồi, ông Thạch nói: "là Vãn Vãn đến đó à"

Cánh cửa mở ra, quả nhiên là nhìn thấy cô bé Văn Vãn đứng ở ngoài cửa cười hi hi ha ha, giáo sư Lý nói: "Vãn Vãn à, cháu cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy, sau này cháu nhớ đừng có tới chuồng bò này hoài. Lỡ như bị người khác nhìn thấy, sẽ không tốt cho các cháu, đừng để chuyện của mấy ông làm liên lụy đến các cháu"

Loading...