Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:42:18
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nợ tình nghĩa, còn phải nợ tiền, mới có thể làm được hộ khẩu này.
Nhưng hên là, không gặp trắc trở gì cả, đã làm xong thủ tục rồi.
Việc này nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn không làm được, cho dù có người chống lưng thì cũng không làm được.
Nhưng không biết nguyên nhân vì sao, Tô Cần làm việc này rất chi là thuận lợi, không có một ai làm khó anh ấy cả.
Tô Cần đã chuyển hộ khẩu xong rồi, việc này đối với vợ và các con của anh ấy mà nói, cũng gây ra một chút tổn hại, đó chính là mấy người Lục Tư Hoa trở thành hộ mua nông.
Hộ mua nông tuy cũng ở nông thôn, nhưng lại không bằng những hộ có toàn bộ mọi người trong gia đình đều ở nông thôn. Mỗi lẫn phân chia lương thực, thì có thể so sánh được.
Ở nông thôn thì hộ mua nông này không được phổ biến cho lắm, địa vị thì cũng không ra làm sao. Cho dù ông Sơn Thúc và bác Đại Minh hai người đó có muốn giúp họ, cũng phải được sự đồng ý của các xã viên. Chia lương thực sẽ luôn chia cuối cùng, cũng may không cắt lương thực của bọn họ.
Ngược lại Tô Cần có ý muốn chuyển hộ của cả vợ và các con của anh ấy luôn, nhưng việc này không dễ như vậy? Chuyển hộ khẩu cho một chắc anh ấy, cũng đã phải nhờ cậy rất nhiều mối quan hệ, lại tốn không ít tiền rồi. Tiền tiết kiệm của cả nhà anh ấy, lại bớt đi một ít rồi.
Tô Văn Vãn lại cảm thấy, hộ khẩu của cả nhà cô bé, không cần phải vội vàng chuyển đi.
Vãn Vãn đối với những chuyện tương lai sau này, thì cô bé hiểu rõ hơn mọi người. Sau này hộ khẩu nông thôn, nó có thể được ưa chuộng hơn cả hộ khẩu ở thành thị nữa, người ta muốn mở rộng đất đai.
Có tiền thì lên thành phố mua nhà, đó chính là sự thật.
Nhà mà đơn vị cấp, quyền tài sản sẽ không quy về một cá nhân, sau này sẽ bị đơn vị thu hồi lại. Nhân cơ hội hiện tại giá nhà bán còn rẻ, thì mua cho yên tâm.
DTV
Đương nhiên, những điều này Vãn Vãn không thể nói cho bọn họ biết được, chuyện này để sau này sẽ từ từ nói.
Chuyện liên quan đến hộ khẩu cô bé cũng nói rồi, cô bé không đồng ý, có lúc người một nhà cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái, hai vợ chồng của Tô Cần cũng sẽ không lộng quyền.
Mà đối với ý kiến của Vãn Vãn, bọn họ càng tiếp thu hơn, trong mắt bọn họ, Vãn Vãn chỉ nên để yêu thương, và nhường nhịn cô bé.
“Chồng à, khi nào thì chúng ta có thể dọn vào ở?
Hiện tại Lục Tư Hoa cô ấy rất muốn căn nhà này.
Cô ấy vẫn chưa biết căn nhà này to hay nhỏ, nó nằm ở chỗ nào, còn mới hay đã cũ.
Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn căn nhà của bọn họ ở thôn Hạ Hà.
Dù sao đây cũng là nhà thành phố, sau này sẽ sinh sống ở thành phố, cũng có thể trở thành người thành phố.
"Căn nhà chắc chắn là của chúng ta rồi, danh sách cũng đăng nhập rồi, nhưng tạm thời chúng ta vẫn chưa chuyển vào ở được" Tâm trạng của Tô Cần tốt, khi nói chuyện khoé miệng cứ vểnh lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-280.html.]
Lục Tư Hoa hỏi: “Tại sao chúng ta vẫn chưa chuyển vào được? Còn bị vướng mắc cái gì à anh?
“Không có vướng mắc gì nữa cả, căn nhà đó đã đứng tên của anh rồi, sau này sẽ là của chúng ta. Chỉ cần anh còn làm việc ở đó một ngày, căn nhà đó thì không có chuyện chuyển cho người khác.
“Vậy sao lại vẫn chưa vào ở được?" Lục Tư Hoa không lý giải được.
Tô Cần giải thích: “Hiện tại căn nhà đó vẫn còn người ở, đó là một người đã về hưu, sau khi về hưu, đơn vị sẽ thu hồi căn nhà đó lại, sau đó đăng ký tên của anh."
Thì ra, sau khi về hưu thì sẽ thu hồi nhà lại. Nghĩ lại thì căn nhà này không có quyền tài sản, sau này Tô Cần mà về hưu, có phải là căn nhà đó cũng bị lấy lại.
Lục Tư Hoa càng nghĩ, càng cảm thấy vẫn phải nên có nhà của chính mình, căn nhà mà thuộc quyền sử dụng của chính bọn họ, có như thế mới không cần lo lắng sẽ bị lấy lại nhà bất cứ lúc nào.
Dồn thêm ít tiền nữa, mua một căn nhà thật đẹp, căn nhà bình thường ở không được thoải mái, trong lòng cũng sẽ không cam lòng.
“Ba à, vậy khi nào bọn họ mới chuyển đi? Khi nào chúng ta mới chuyển vào được?” Tô Kiến Quốc trong lòng rất nôn nóng.
Hiện tại cậu bé đang học cấp 2 ở huyện, và cậu bé ở trong ký túc xá của trường, cậu bé luôn cảm thấy không thích ứng được. Nếu như căn nhà bên đó làm trống xong, bọn họ có thể lập tức dọn vào ở, cậu bé không cần phải ký túc xá nữa, cũng có thể về nhà mỗi ngày, được ăn cơm chính tay ba mẹ nấu.
Thức ăn ở nhà ăn thật sự rất khó ăn, cậu bé ăn mãi vẫn không quen được.
“Hiện tại vẫn chưa biết được, ông Dương bọn họ không đồng ý chuyển đi, còn phải đợi làm việc lại với bọn họ đã, mấy vị lãnh đạo đang tìm gặp bọn họ để nói chuyện.” Tô Cần trong lòng cũng thở dài.
Ông Dương làm ở đội vận chuyển cũng khá lâu, bây giờ ông ta đã về hưu, bị đơn vị đòi lại nhà, nghe nói con cái của ông ấy không đứa nào theo nghề của ông ấy. Ông ấy chỉ có một đứa con gái, cô ấy cưới chồng ở dưới quê, ở đó cô ấy làm công việc khác, vả lại đây cũng không phải là công việc mà con gái có thể làm được, đổi lại là công việc khác, thì kết quả vẫn vậy thôi. Công việc này cũng sẽ bị người khác giành, đơn vị đã bồi thường cho bọn họ một số tiền, giải quyết xong chuyện này rồi.
Trong lòng Tô Cần rất cảm thán, cũng may anh ấy trai gái đều có, bất kể là giao lại cho đứa nào, thì công việc của anh ấy sẽ không bị người khác thay thế.
Anh ấy sớm đã tính toán kĩ mọi việc trong lòng rồi, giao công việc lại cho đứa nào. Không cần nói, chắc chắn là giao lại cho thằng con trai trưởng Kiến Quốc rồi, Kiến Quốc là con trai trưởng, cũng chính là trụ cột của cả nhà Tô Tần sau này.
Nhưng Tô Cần sẽ không ngờ được là, mấy năm sau nhà nước đã khôi phục lại chuyện thi cử, không kể là Kiến Quốc hay là Kiến Binh và Kiến Dân, sau này đều có thể thi lên đại học, còn đứa nào nghĩ tới chuyện làm việc ở đội vận chuyển nữa chứ. Trong tương lai đất nước sẽ xây dựng, tình hình, chắc chắn đều sẽ có sự thay đổi long trời lở đất.
Cái gọi là bát cơm thép, sau này chưa chắc vẫn sẽ là bát cơm thép.
Đương nhiên những chuyện này Tô Cần đều không biết, suy nghĩ hiện tại của anh ấy vẫn phù hợp với thời đại này.
“Đó cũng chính là nói, hôm nay chúng ta chưa chắc có thể dọn vào căn nhà được đơn vị cấp đó rồi?, Lục Tư Hoa có hơi thất vọng.
Cô ấy tưởng là sẽ lập tức được chuyển vào nhà mới ở rồi, nhưng không ngờ là lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức như thế này. Người ta đã về hưu rồi, và mấy người đó không muốn trả lại nhà cho họ, nếu như mấy người đó cứ ở lì không chịu chuyển đi thì phải làm sao đây? Thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ lấy được căn nhà đó luôn sao?
"Em yên tâm đi, căn nhà đó chắc chắn sẽ lấy lại được, căn nhà đó đã là của chúng ta rồi, mấy người đó chẳng qua chỉ là muốn chơi bài giả khổ, để lấy sự đồng tình mà thôi. Cái kiểu giả khổ và lấy sự đồng tình như thế này, cũng không kéo dài được bao lâu đâu. Lâu nhất thì cũng hai tháng mà thôi, rồi mấy người đó sẽ chuyển đi thôi." Tô Cần an ủi Lục Tư Hoa.
Tô Kiến Quốc nói: " Ba à, nếu như chúng ta không dùng thủ đoạn cưỡng chế, con nghĩ là sẽ rất khó để lấy lại căn nhà này. Người ta đã ở lì đó không chịu chuyển đi, chính là muốn ở mãi trong căn nhà đó. Nếu như mấy người đó mà muốn chuyển đi, thì sớm đã chuyển đi rồi, bọn họ sẽ không ở lì đó không chịu đi. Chắc chắn bọn họ nghĩ là con người ba thật thà, nếu bọn họ không chuyển đi, ba cũng sẽ không làm gì được bọn họ. Những chuyện như thế này, ba không thể đợi lương tâm của bọn họ trổi dậy rồi tự động chuyển đi được, vẫn là nên dùng một vài mảnh khóe cưỡng chế thôi"