Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần thứ hai thả mồi câu xuống, Vãn Vãn lại kiên nhẫn chờ đợi.

Lần này cô bé không chỉ tập trung chờ câu cá, mà còn trò chuyện với Trình Kiêu.

Tia Chớp vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô chủ, Báo Săn cũng ngồi xuống bên cạnh Trình Kiêu, hai con ch.ó không con nào phát ra tiếng động, lẳng lặng ngồi cùng chủ của mình, chờ đợi chủ câu cá.

Trình Kiêu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể mấy lần sau Vãn Vãn sẽ không câu được gì, cũng chuẩn bị sẵn sau khi Vãn Vãn không câu được gì sẽ không thoải mái trong lòng, sẽ khóc lóc kể lể với cậu ấy.

Nhưng rất lạ, lần nào Vãn Vãn cũng câu được cá. Chỉ cần cô bé thả mồi, cá như thể đã hẹn trước, thi nhau bám vào lưỡi câu của cô bé, nhiều lần bị cô bé nhấc lên.

Kích cỡ của cá khác nhau, từ lớn bằng hai ngón tay đến năm ngón tay. Cứ như vậy, không ngờ trong một dòng sông nhỏ lại có nhiều cá lớn như vậy, ngay cả Trình Kiêu cũng cảm thấy không tin nổi.

Đến khi cậu ấy câu, cá cũng sẽ mắc câu, nhưng phần lớn là cá con. Có đôi khi cũng sẽ không câu được gì, nhưng kỹ năng câu cá của cậu ấy tốt, tuy có tình huống như vậy nhưng cũng không nhiều.

So sánh với Vãn Vãn lại, dường như kỹ thuật của cậu ấy chẳng giúp ích được gì.

Vãn Vãn cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng khuyết, xoa dịu sự phiền muộn trong lòng Trình Kiêu, cũng cảm thấy câu cá cùng cô bé là một loại vui vẻ.

Còn vui hơn cả khi cậu ấy tự mình câu được cá, lúc không câu được gì, nghe thấy tiếng cười của Văn Vãn, cậu ấy cũng cảm thấy trong lòng chỉ như gió nhẹ thoảng qua.

Đã rất lâu rồi không thả lỏng như vậy.

Một xô cá đầy khiến cho Vãn Vãn vui mừng không thôi.

Số cá này có một nửa là do Vãn Vãn câu, nếu không phải cô bé cảm thấy mệt mỏi thì còn có thể câu tiếp.

Lúc trở về từ bờ sông, trên đường cũng gặp những người, bọn họ thấy cá mà hai người câu được, đều hỏi hai đứa lấy từ đâu ra.

Con sông nhỏ kia thuộc sở hữu của Bộ Đại đội, câu cá ở dưới sông giống như Vãn Vãn và Trình Kiêu là không được phép. Nhưng hai người đều còn nhỏ, người lớn cũng bèn mắt nhắm mắt mở.

Hơn nữa cá ở dưới sông cũng nhiều, có bản lĩnh thì cũng có thể tự đi câu đi bắt.

"Anh Trình Kiêu, anh lấy hết cá về đi, nấu chút canh cho thím bồi bổ sức khỏe." Vãn Vãn không hề có dự định độc chiếm.

Hôm nay Trình Kiêu đi câu cá cùng cô bé, trong lòng cô bé rất vui vẻ. Chưa từng nghĩ rằng sẽ lấy hết số cá này về nhà, niềm vui của cô bé nằm ở quá trình bắt cá và câu cá, còn những chuyện khác, thật sự không có hứng thú cho lắm.

Hơn nữa, từ sau lần bị Lương Lại Tử dọa đó, sức khỏe của mẹ Trình vẫn luôn không được tốt.

Công việc trong đội lại nặng nề, sức khỏe của chị ấy càng suy yếu nhanh hơn. Bởi vì phải đi học nên Trình Kiêu không thể giúp đỡ mẹ Trình làm việc suốt ngày, rất nhiều việc đều do một mình chị ấy gánh vác.

Đây là một lựa chọn khó cả đôi đường. Nếu như Trình Kiêu muốn giúp mẹ Trình giảm bớt áp lực, như vậy thì nhất định phải từ bỏ cơ hội đi học, cùng mẹ Trình ra đồng làm việc. Nhưng đi học là mong muốn của cậu ấy, cũng là hy vọng của mẹ Trình, chị ấy không hy vọng Trình Kiêu là một người mù chữ, chỉ mong rằng cậu ấy có thể cố gắng đi học, sau này có thể có tiền đồ.

"Công việc trong nhà, con không cần phải lo, mẹ sẽ tự làm, con chỉ cần chăm chỉ học hành là được rồi. Tương lai có thể thi đỗ cấp ba, cũng là hoàn thành một nguyện vọng của ba con, nếu như tương lai..." Khi đó mẹ Trình khuyên cậu ấy như vậy, câu nói kế tiếp mẹ Trình lại chưa nói hết.

Vãn Vãn cũng nghe mẹ Trình khuyên nhủ Trình Kiêu như vậy không chỉ một lần, trong lòng cũng biết tầm quan trọng của việc Trình Kiêu đi học đối với thím ấy.

Lần này cậu ấy đi câu cá cùng thật sự khiến cô bé rất ngại, cơ hội tốt như vậy, thế mà cậu ấy nói cúp học là cúp học, chỉ vì cùng cô bé đi câu cá mà thôi.

"Anh cầm chút cá về, không cần cho anh hết, phần lớn số cá này là do em câu mà" Trình Kiêu lại không muốn lấy hết cá về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-276.html.]

"Trong nhà em có thức ăn rồi, anh cầm về đi" Văn Vãn bĩu môi.

Trình Kiêu không muốn khiến Vãn Vãn không vui nên bèn đồng ý, xách theo xô nước đi vào trong nhà mình.

"Anh Trình Kiêu, lần sau không được đi câu cá cùng em như vậy nữa." Lúc Trình Kiêu sắp đi vào trong nhà, Vãn Vãn đột nhiên nói.

Trình Kiêu quay người lại: "Sao thế, Vãn Vãn không thích anh đi cùng em hả?"

"Thích, nhưng anh không thể đi cùng em như vậy, ngày thường anh phải đi học, không thể trốn học, như vậy là không đúng. Anh đi học quan trọng hơn, em còn chờ anh sớm ngày đến huyện tìm em nữa"

Cơ hội đi học tốt như vậy, cô bé không thể làm hỏng được.

Trình Kiêu nói rất chân thành: "Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng đến huyện tìm em, nhất định có thể thi đỗ trường cấp hai huyện" Cậu ấy thầm nghĩ trong lòng, anh sẽ đến huyện đi học trước thời hạn.

Tất nhiên Tô Văn Vãn không biết suy nghĩ của Trình Kiêu, nghe thấy cậu ấy bảo đảm với mình như vậy, cô bé lại vui vẻ.

Cho dù cô bé thích Trình Kiêu đi cùng mình đến mấy, cô bé cũng không cho phép cậu ấy phải đánh đổi bằng tổn thất trong việc học. Cơ hội học tập của cậu ấy có được không dễ dàng, cũng không thể khiến mẹ Trình thất vọng.

"Anh Trình Kiêu, lát nữa em sẽ đến chỗ anh." Tô Văn Vãn nói rồi đẩy cổng vào, buộc Tia Chớp ở trước Ổ chó.

Bây giờ Tia Chớp đã ba tuổi rồi, đã rất cao lớn, ngày thường cô bé đều buộc trong nhà, sợ nó lao ra dọa người khác. Trước giờ Tia Chớp không tùy tiện làm người khác bị thương, trừ phi có người uy hϊếp đến nó.

Cô bé về nhà không bao lâu, mấy anh em Kiến Quốc cũng quay về.

Nhìn thấy cá trong lu nước, bọn họ cũng thấy lạ, Vãn Vãn bèn kể lại chuyện xảy ra vào buổi chiều cho bọn họ nghe.

"Thảo nào anh Trình Kiêu lại không đi học, cô giáo còn hỏi nữa, tưởng rằng anh ấy bị ốm nên mới xin nghỉ." Tô Kiến Dân nói, Trình Kiêu rất ít khi xin nghỉ.

DTV

Tô Kiến Quốc liếc nhìn em gái của mình, không ngờ Trình Kiêu có thể cúp học vì cô bé, nhất thời trong lòng có chút khó chịu. Nhưng lại cảm thấy, em gái được người ta cưng chiều như vậy, cũng cảm thấy rất vui mừng.

Không lâu sau, Lục Tư Hoa cũng trở về từ ngoài ruộng.

Lục Tư Hoa cũng đã biết chuyện Tô Đại Lực bị thương từ trong miệng xã viên. Bây giờ người trong thôn đều đang nói đến chuyện này, muốn giấu cũng không giấu được.

Nhà Tô Cần và nhà Tô Đại Lực đã cắt đứt quan hệ, nhưng vẫn có người nói ở trước mặt Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa cảm thấy có chút phiền, nhà anh cả ra sao thì liên quan gì đến nhà cô ấy. Ấn tượng của cô ấy về Tô Đại Lực vốn đã kém, bây giờ anh ta bị thương, tuy rằng có chút thổn thức nhưng cũng không phải là chuyện mà cô ấy cần quan tâm. Cô ấy cũng không muốn đi quan tâm chuyện của nhà anh cả.

Nhưng xã viên trong đội lại nói rất nhiều lời ở trước mặt cô ấy, đại ý là: Dù thế nào nhà Tô Đại Lực cũng có quan hệ thân thích với bọn họ, cho dù đã cắt đứt quan hệ cũng không thể phủ nhận được quan hệ ruột thịt. Kiểu như vậy, vân vân.

Cô ấy thấy sắc trời không còn sớm nên bèn về sớm một chút. Trước đây, cô ấy đều sẽ làm đến rất muộn, luôn làm thêm chút việc.

Đây cũng là một loại thói quen, trước giờ làm nhiều chút cũng chẳng sao cả, nhưng hôm nay cô ấy không muốn làm.

Đã đến giờ, đương nhiên là về thôi.

Về đến nhà, Tô Cần vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mấy đứa nhóc.

Nhìn thấy Vãn Vãn và Kiến Dân đang ghé vào trước cái lu, cô ấy đi qua nhìn thử, không ngờ lại có hai con cá, rất ngạc nhiên: "Sao hôm nay lại có cá vậy? Kiến Dân, là do ba anh em con bắt hả?"

Loading...