Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nét mặt và biểu cảm của cô bé đều rơi vào trong mắt Trình Kiêu, có lẽ cậu ấy đã đoán được suy nghĩ của cô bé, nắm chặt lấy hai tay cô bé: "Vãn Vãn, em không cần lo lắng, bà cụ có tới nhà em hay không là một vấn đề, cho dù tới thật, chắc chắn cậu cũng sẽ đuổi người đi"

Tô Vãn Vãn "Ừm" một tiếng, lại ngẩn người nhìn ra chỗ nào đó.

Trình Kiêu nói: "Cậu của bây giờ và cậu của trước kia đã khác nhau, em còn lo lắng cậu lại bị bên nhà nội gây khó dễ ư?"

Vãn Vãn chớp mắt, cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý. Ba không còn bị bên nhà nội tùy tiện chèn ép giống như trước đây nữa, muốn chèn ép cũng sẽ không dễ dàng như trước đây.

Cô bé quyết định không phiền muộn về chuyện này nữa, bây giờ cô bé và Trình Kiêu đang câu cá mà vậy thì bắt đầu tập trung câu cá của bọn họ thôi. Những chuyện khác dù cô bé có lo lắng cũng vô ích, ba mẹ sẽ tự gánh vác được. Chỉ cần Tô Vũ Đình không tham dự vào, như vậy chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ giữa nhà anh cả và nhà em hai, bây giờ hai nhà đã cắt đứt quan hệ, dù có phiền lòng đến mấy cũng không cần đến cô bé.

"Anh Trình Kiêu, cá vẫn chưa mắc câu ạ?" Vãn Vãn chờ mà có chút nóng lòng.

Cô bé chưa từng câu cá bao giờ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, cô bé đều chưa từng chạm đến cần câu.

Kiếp trước bởi vì bị bệnh, phần lớn thời gian cô bé đều ở bệnh viện, kiếp này cô bé còn nhỏ, người nhà cũng sẽ không để cô bé ra bờ sông. Hôm nay là lần đầu tiên cô bé đến bờ sông, nếu không có Tia Chớp bắt cá từ dưới sông lên, tất nhiên cô bé cũng sẽ không chú ý đến những chuyện này.

Trình Kiêu nói: "Vẫn chưa, câu cá cần phải có kiên nhẫn"

Đang nói, Tia Chớp và Báo Săn ở bên kia lại bắt được một con, chạy lên, vứt cá ở trên mặt đất.

Tia Chớp cũng đã mệt, ngồi yên ở bên cạnh Vãn Vãn, cũng không vội xuống nước, lè lưỡi, bảo vệ Văn Vãn như một kỵ sĩ, hành động đó khiến Vãn Vãn ấm áp trong lòng.

Tia Chớp của cô bé luôn tri kỷ như vậy.

Câu cá quả thật cần phải có lòng kiên nhẫn, không có kiên nhẫn như Vãn Vãn rất khó câu được cá.

Ban đầu đúng là Vãn Vãn ngồi không yên, kiếp trước thời gian cô bé bị bệnh quá lâu, không có cách nào chạy khắp nơi, bây giờ có một cơ thể khỏe mạnh, cuối cùng không trói buộc được cô bé nữa.

Cô bé chỉ thích chạy lung tung khắp nơi như vậy, ngồi một lèo mười mấy thậm chí là mấy chục phút giống như Trình Kiêu thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Trình Kiêu nói: "Thật ra nếu như em muốn bắt được nhiều cá hơn thì có thể dùng lưới đánh cá hoặc dùng vợt vớt cá, sẽ vớt được rất nhiều." Trình Kiêu nói: "Thú vui câu cá là ở giây phút câu được cá, loại cảm giác thỏa mãn ấy"

Vãn Vãn đã hiểu, câu cá cần phải có kiên nhẫn, trong khi đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên có cá mắc câu, có lẽ loại cảm giác phấn khích đó khác với sự phấn khích khi tung một lướt vớt được rất nhiều cá.

Đột nhiên, ánh mắt của Vãn Vãn bị sự chập chờn trên mặt nước kia thu hút, cô bé nói: "Anh Trình Kiêu, cá.." Chỉ thấy Trình Kiêu đặt ngón tay lên môi, làm động tác suỵt, cô bé lập tức nhỏ giọng nói: "Anh Trình Kiêu, hình như cá mắc câu rồi"

Đôi mắt của Trình Kiêu cũng đang tỏa sáng, tập trung nhìn động tĩnh trên mặt nước. Vừa rồi Văn Vãn kêu lên một tiếng, động tĩnh trên mặt nước ngừng lại. Qua một lúc, mặt nước lại bắt đầu có động tĩnh.

Vãn Vãn hưng phấn, lúc nãy cô bé còn có chút không kiên nhẫn, bây giờ toàn bộ sự chú ý của cô bé đều ở trên mặt nước.

Hai mắt ngày càng sáng lên, nhìn thấy Trình Kiêu nhanh tay nhấc lên một cái, một sợi dây vọt lên, cá đã bị vung đến trước mặt bọn họ. Vãn Vãn vội vàng chạy tới, bắt lấy thứ màu bạc kia, vừa nhìn thì thấy là một con cá rất lớn, to bằng khoảng ba ngón tay.

Trông thì có vẻ không lớn lắm, nhưng cũng khá lý tưởng rồi.

"Muốn học không?" Nhìn thấy nụ cười rực rỡ trên mặt cô bé, Trình Kiêu dịu dàng hỏi cô bé.

Vãn Vãn gỡ con cá kia ra, bỏ vào xô nước: “Ừ” một tiếng: "Em muốn học."

"Em muốn học thì phải có kiên nhẫn. Có thể lúc mới học sẽ không câu được con cá nào, nhưng em không thể sốt ruột, càng sốt ruột thì sẽ càng khó câu được cá. Em còn sẵn lòng học không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-275.html.]

Tô Vãn Vãn nói: "Sẵn lòng, em sẽ chờ đến giây phút cá mắc câu"

"Nếu em đã có sự kiên nhẫn này, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Trình Kiêu bắt đầu dạy Vãn Vãn cách móc mồi câu, thả vào trong nước như thế nào, rồi chờ đợi như thế nào, nói cho cô bé biết từng bước.

Vãn Vãn nghe rất cẩn thận, lần đầu tiên còn hơi luống cuống tay chân. Nhưng Trình Kiêu rất kiên nhẫn, mặc kệ động tác của Vãn Vãn vụng về đến mấy, cậu ấy cũng sẽ không chê cười cô bé, lại kiên nhẫn dạy thêm mấy lần.

Sau đó chính là thời gian Vãn Vãn câu cá.

DTV

Trình Kiêu cũng không vội về trường đi học, cậu ấy rất ít khi cúp học như vậy, nhưng vì Vãn Vãn, cậu ấy sẵn sàng cúp học một lần.

Bài học hôm nay cậu ấy đã học được hòm hòm, bài tập cũng đã gần xong.

Nếu không phải vì cậu ấy không muốn nhảy lớp, thật ra cậu ấy hoàn toàn có thể nhảy lớp, chỉ cần bỏ thêm một chút thời gian để học tập.

Cậu ấy nhớ kỹ trong lòng tin tức nhà Vãn Vãn sẽ đi lên huyện.

Cậu ấy biết, bây giờ ba Tô làm việc ngày càng tốt, có thể chuyển lên huyện bất cứ lúc nào. Nếu như cậu ấy còn muốn gặp Vãn Vãn, còn muốn chơi với mấy anh em Kiến Binh, nhất định phải nhanh chóng tốt nghiệp tiểu học, sau đó đi học ở trên huyện.

Nếu không, với tình hình học tập của cậu ấy bây giờ, muốn thi lên huyện thì ít nhất phải chờ thêm hai năm.

Cậu ấy đang nghĩ ngợi, cho rằng lần đầu tiên Văn Vãn câu cá, dù thế nào cũng phải chờ rất lâu mới có thể có cá mắc câu. Không ngờ cô bé vừa thả xuống chưa được mấy phút đã thấy mặt nước dập dờn, cô bé vội vã nhấc lên.

Động tĩnh đó có chút lớn, Trình Kiêu đang muốn nhắc nhở cô bé chậm một chút, trước hết cứ quan sát một lúc đã, đừng quá vội vàng, lại không ngờ rằng Vãn Vãn đã nhấc cần câu lên.

Cậu ấy thầm nghĩ trong lòng, lần này cá chạy mất rồi.

Vãn Vãn kêu: "Anh Trình Kiêu nhìn này, em câu được rồi"

Trình Kiêu nhìn thử, chẳng phải thế hay sao? Con cá móc trên lưỡi câu kia đang nhảy tanh tách kia kìa.

Cá còn rất lớn, lớn hơn cả con mà cậu ấy câu được.

Vậy mà lớn khoảng chừng năm ngón tay.

Chút sức nhỏ ấy của Vãn Vãn, suýt nữa đã không xách được làm cá rơi vào trong nước.

"Câu cá cũng không khó lắm nhỉ, anh xem lần đầu tiên em câu cá đã câu được một con lớn như vậy." Vãn Vãn có chút đắc ý, hưng phấn kêu lên với Trình Kiêu.

Trên mặt Trình Kiêu chứa đầy ý cười: "Vãn Vãn nhà ta thật thông minh, lần đầu tiên câu cá đã có thể câu được một con cá lớn trong thời gian ngắn như vậy."

Đã giúp cô bé bỏ cá vào trong xô, lại giúp cô bé móc mồi câu.

"Anh Trình Kiêu, lần đầu tiên anh câu cá là như thế nào? Cũng dễ dàng giống như em vậy hả?" Vãn Vãn vừa xem Trình Kiêu móc mồi câu giúp cô bé, vừa hỏi cậu ấy.

Trình Kiêu nói: "Lần đầu tiên anh câu cá không may mắn được như em, lần đầu tiên anh thả câu chưa được bao lâu, mồi câu đã bị cá ăn sạch. Lúc ấy anh câu năm sáu lần liên tiếp, không câu được gì cả. Sau đó vận may cũng không quá tốt, câu được một con cua, còn có những thứ khác"

Vãn Vãn không hề biết rằng, thật ra câu cá không dễ dàng như vậy, lần nào cũng có thể câu được cá, đó đều là rất may mắn. Có lúc không câu được gì, có lúc câu được, nhưng lại không phải cá. Không câu được cá, thật ra như vậy cũng không phải là may mắn, nhưng còn tốt hơn không câu được gì.

Loading...