Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:42
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy anh sẽ cố gắng thi đỗ trường cấp hai ở huyện.

Trình Kiêu ra sức bảo đảm với cô bé.

Tô Vãn Vãn nói giòn tan: "Được, em chờ anh Trình Kiêu, buổi tối anh Trình Kiêu dạy em học chữ đi."

Trình Kiêu cười: "Được."

Hai người bước đi chậm rãi, rất nhanh đã đến bên bờ dòng sông nhỏ kia.

Nhìn thấy Tia Chớp và Báo Săn đang chơi ở trong nước, nước b.ắ.n tung tóe cả người.

Xô nước được đặt ở trên bờ sông.

Nhìn thấy hai chú chó chơi đùa ở đó, Vãn Vãn cũng muốn xuống nước chơi một lát.

Lại bị Trình Kiêu ngăn cản: "Đừng xuống nước, xuống nước nguy hiểm, chúng ta ở trên bờ sông đi. Em cứ ngồi ở bên cạnh anh có được không?"

Vãn Vãn có chút nóng lòng, nhưng cũng biết Trình Kiêu không yên tâm để cô bé xuống nước. Tuy con suối này nông nhưng dù sao cô bé mới chưa đầy bốn tuổi, vẫn dễ dàng xảy ra chuyện.

Cô bé có thể hiểu được nỗi lo lắng của cậu ấy.

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, không xuống sông.

Sau đó bèn thấy Tia Chớp và Báo Săn chơi ở đó, Tia Chớp hất đầu, lại ngậm lên một con cá.

Hai mắt Vãn Vãn sáng ngờ, lần này chắc chắn sẽ thu hoạch lớn. Không ngờ Tia Chớp lại giỏi như vậy, đây đã là con cá thứ ba rồi.

Cô bé cẩn thận nhặt con cá ở trên mặt đất lên, con cá này cũng lớn chừng hai ngón tay.

Được cô bé nuôi ở trong xô nước.

Trình Kiêu ở bên kia đã bỏ cần câu ra, móc một ít giun mà cậu ấy vừa đào, ngồi xuống bên bờ.

Sợ Vãn Vãn xuống nước nên cậu ấy phải trông nom, mắt nhìn cô bé chằm chằm, không cho Vãn Vãn xuống sông bắt cá.

Vãn Vãn thấy cậu ấy đã chuẩn bị xong tất cả, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, không quấy rầy cậu ấy.

Chỉ có điều mắt vẫn nhìn chằm chằm, không chớp lấy một lần, dáng vẻ ngoan ngoãn mà chăm chú kia khiến trong lòng Trình Kiêu có một loại cảm giác vui vé.

Vãn Vãn nhìn chăm chú càng khiến trong lòng cậu ấy có một loại thỏa mãn, được CÔ bé sùng bái nhìn như vậy, sao cậu ấy có thể không vui vẻ được?

Ai mà không muốn được người khác sùng bái chứ?

"Vãn Vãn, hôm nay anh dạy em cách câu cá, có được không?" Cậu ấy nhẹ giọng nói.

Tô Vãn Vãn nói: "Được, anh Trình Kiêu dạy em đi, em muốn câu thật nhiều cá."

Trong khi nói, Trình Kiêu đã làm xong công tác chuẩn bị, đang muốn thả cần câu xuống, bỗng nghe thấy nơi xa có người kêu lên: "Không xong rồi, đập chứa nước xảy ra chuyện, có người bị thương!"

Một tiếng kêu này khiến hai người khϊếp sợ, cũng sợ ngây người.

Đập chứa nước xảy ra chuyện ư? Có người bị thương? Lần này cũng có không ít người của thôn Hạ Hà đi làm việc ở đập chứa nước.

Hai người ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy có người được khiêng tới, từ xa xa, Tô Vãn Vãn nhìn thấy người được người ta cũng kia lại giống Tô Đại Lực.

Nhà bác cả có người bị thương?

Lúc này Tô Vãn Vãn mới biết là Tô Đại Lực bị thương thật, bị thương ở ngay trên đập chứa nước.

Do trời mưa nên đất núi khá xốp, lúc tạo đập chứa nước thì xảy ra sạt lở đất, khiến đất đá đổ xuống. Lúc ấy đất đá sạt xuống nhấn chìm rất nhiều người, trong đó có Tô Đại Lực.

Không ai biết anh ta bị thương đến mức nào.

Không hề lập tức đưa đến bệnh viện huyện, cũng không đưa đến bệnh viện thị trấn, mà là đưa đến phòng khám ở thôn Hạ Hà.

Quả thật Tô Đại Lực bị thương rất nặng, chờ đến khi bên nhà nội biết được tin tức và đi đến phòng khám, Tô Đại Lực đã ngất đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-274.html.]

Vụ sạt lở đất đó rất lớn, vận may của anh ta kém, bị đổ trúng, nếu như không phải đằng sau có người kéo anh ta, có lẽ anh ta đã c.h.ế.t tại chỗ.

Cơ thể của bà nội Tô không tiện, lúc chạy tới phòng khám, Tô Đại Lực đã ngất được một lúc.

Ông nội Tô chạy nhanh hơn một chút, nhưng phải chú ý đến bà nội Tô, không thể bỏ lại bà ta.

Nhìn thấy con trai nằm ở trên giường như vậy, trong lòng ông ấy rất khó chịu.

Tại sao lại bị thương được?

Chẳng phải đang yên đang lành ở đập chứa nước hay sao? Người khác đều bị thương không nặng, tại sao anh ta lại bị thương nặng như vậy?

"Bị thương nặng như vậy, tại sao không đi bệnh viện thị trấn hoặc bệnh viện huyện, sao lại cõng đến phòng khám của thôn? Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy." Ông nội Tô có chút sốt ruột, đương nhiên giọng điệu cũng sẽ không tốt bao nhiều.

Người cõng tới kia nói: "Chúng tôi không có tiền, cách thị trấn cũng xa, lại không có xe, làm sao đi được? Chỉ nghĩ mau chóng đến phòng khám của thôn để Đồng Diệu khám xem có nặng lắm không"

Ông nội Tô giận mà không có chỗ trút, nhưng lúc này cũng không thể oán trách người ta, dù sao người ta có thể cõng Tô Đại Lực đến cũng đã tốt lắm rồi.

Bên kia, bà nội Tô đã khóc ầm lên, như thể Tô Đại Lực đã c.h.ế.t vậy.

Nước mắt nước mũi đã chảy xuống.

Lúc Tô Vũ Đình tới đã trôi qua rất lâu.

Tô Vũ Đình đang chơi với người ta thì đột nhiên nghe thấy tin tức này, trong lòng cũng lo lắng, không còn tâm trạng chơi nữa nên tới đây.

Cô bé có chút ngạc nhiên, tại sao ba lại bị thương? Cho dù là kiếp thứ nhất hay kiếp thứ hai, đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Hai kiếp trước cũng có chuyện xây đập chứa nước, lúc ấy là nhà chú hai đi, đương nhiên ba cô bé cũng đi. Chỉ nhớ là ở kiếp thứ nhất không có ai bị thương, kiếp thứ hai rõ ràng chính là chú hai bị thương, nghe nói là bị thương vì cứu cha cô bé.

Bây giờ sao lại...

Bởi vì đã có công việc nên chú hai không đi làm việc ở đập chứa nước, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này nên cha cô bé mới bị thương?

Nhà chú hai cứ thế nhường sự xui xẻo cho ba cô bé?

Cô bé nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

"Mau đưa đi bệnh viện lớn đi, tôi không chữa được. Đưa đi chậm, có thể sẽ không giữ được chân đâu." Tô Đồng Diệu nói.

Ông nội Tô và bà nội Tô sốt ruột, không giữ được chân, đây là chuyện lớn cỡ nào chứ?

Vội cuống cuồng đi Ủy ban thôn mượn máy kéo.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đã nghe nói chuyện này từ trước, không nói hai lời đã cho máy kéo đưa Tô Đại Lực đi bệnh viện.

DTV

Tô Vũ Đình cũng muốn đi cùng, lại bị ông nội Tô ngăn cản: "Cháu và bà nội cháu ở nhà đi, chờ tin tức của ông"

Ông nội Tô đã nhảy lên máy kéo, chờ đến khi Lưu Chiêu Đệ chạy từ ngoài ruộng về, máy kéo đã sắp nổ máy.

Thấy giờ này cô ta mới xuất hiện, giọng điệu của bà nội Tô có chút không vui: "Sao bây giờ cô mới xuất hiện? Không biết thằng cả bị thương đến mức này à? Cô làm vợ kiểu gì vậy?"

Lưu Chiêu Đệ muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Tô Đại Lực nằm ở toa sau của máy kéo, đang hôn mê không biết gì, lại nuốt lời giải thích xuống bụng.

Cô ta cũng muốn chạy tới sớm chứ, nhưng lúc cô ta biết thì đã rất muộn rồi. Cô ta vội vàng đi xin nghỉ nên giờ mới tới được. Nhưng cô ta lại cảm thấy giải thích những lời này với bà nội Tô cũng vô ích, ngược lại sẽ bị bà nội Tô mắng một trận.

Cô ta sốt ruột, cũng nhảy lên máy kéo.

Lúc Tô Vãn Vãn hỏi thăm được, chỉ cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Hai năm gần đây, dường như bên nhà bác cả gặp rất nhiều vấn đề. Không nói bà nội Tô bị trúng gió, lớn tuổi bị bệnh cũng là tình huống bình thường. Nếu như có người muốn nói như vậy thì chuyện này cũng có thể coi như là vậy, tuy rằng theo như cô bé nghe nói, nguyên nhân bà nội Tô trúng gió là có liên quan đến chuyện lần đó bọn họ bị trâu húc vào hố phân. Người già làm sao chịu được cú ngã như vậy.

Lần này Tô Đại Lực lại bị thương là do bị thiên tai liên lụy.

Cũng không biết bác cả bị thương có nặng hay không, đến lúc đó liệu bà nội có tới nhà cô bé đòi ba bỏ tiền bỏ sức nữa hay không?

Ngẫm lại thì hoàn toàn có khả năng này. Trừ phi ngay từ đầu đã bị ông nội hoặc chú ba chặt đứt ý nghĩ.

Tô Vãn Vãn lập tức có chút không yên lòng.

Loading...