Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:31
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thành Tài đã ôm lấy bà nội Tô, đẩy đám người ra muốn đi ra ngoài.
Hành động này của anh ta khiến cho cả nhà Tô Cần ít nhiều cũng dễ chịu trong lòng một chút. Chứ không giống như trước đây chỉ nói miệng mấy câu, giờ đã dựa vào hành động rồi.
Nhưng hành động này của anh ta lại chọc đến nhà nội.
Bà nội Tô không hiểu, thằng ba bị làm sao vậy? Như đổi thành một người khác vậy.
Cương quyết như vậy?
Chân của nhà anh cả lại giống như găm trên mặt đất, không chịu cất bước đi theo Tô Thành Tài, Tô Đại Lực nói: "Chú ba, chú không muốn nhưng anh muốn."
Lưu Chiêu Đệ nói: "Công việc tốt như vậy, chú ba không cần thì nhà chúng tôi cần." Đây chính công việc ở Đội vận chuyển, béo bở biết mấy, một tháng ít nhất cũng được mấy chục tệ.
Bà nội Tô nói: "Vậy không được, công việc này là cho thằng ba, không đứa nào được tranh giành"
Trong lòng bà nội Tô, không ai quan trọng bằng thằng ba. Thằng ba là là đứa con có tiền đồ nhất trong những đứa con của bà ta, nên được sống những ngày tháng thật tốt, đương nhiên công việc phải nhường cho nó.
Loại đối thoại như vậy, Tô Vãn Vãn nghe mà khiến có bé có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Bên nhà nội đúng là mặt dày tới cực điểm, công việc của ba cô bé lại trở thành vật trong túi của nhà nội ư?
DTV
Lại còn cãi nhau vì công việc, cô bé nghĩ đây thật sự là rất buồn nôn.
Tô Cần tức giận đến nỗi cả người run rẩy, Lục Tư Hoa đứng ở đó khoanh tay cười lạnh.
Tô Kiến Quốc nói: "Đây đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, công việc của nhà chúng tôi, tại sao phải cho các người? Các người muốn có việc thì tự đi tìm dựa vào bản lĩnh của mình đi!"
Tô Cần siết chặt nắm đấm, nói với Tô Thành Tài: "Kéo mẹ đi đi, nếu như không kéo đi, tiếp tục để mẹ nói ra những lời như vậy, nhà anh sẽ đi Ủy ban thôn viết giấy tờ cắt đứt quan hệ Trong lòng Tô Thành Tài khϊếp sợ.
Bà nội Tô muốn mở miệng mắng chửi, nhưng lại bị Tô Thành Tài che miệng lại.
Bà ta vô cùng tức giận, thằng bị có chuyện gì vậy?
Chỉ đến nhà thằng hai ăn mấy bữa cơm mà lòng cũng thay đổi luôn?
Tô Cần nhìn bà nội Tô chằm chằm, nói từng câu từng chữ: "Nếu còn làm ầm ĩ, con không nhận mẹ là mẹ nữa, ngoài tiền dưỡng lão cho ba ra, phần của mẹ hãy để cho nhà anh cả chu cấp đi"
Bà nội Tô ra sức đẩy tay của Tô Thành Tài ra: "Thằng hai, mày không nhận cả mẹ ruột ư?"
"Nếu bà đã không coi tôi là con trai của bà, vậy tôi cũng không cần phải coi bà là mẹ."
"Thằng hai, mày không sợ tao đi nói với lãnh đạo của mày, nói mày bất hiếu, không xứng có được công việc kia!" Bà nội Tô trách móc.
Ánh mắt của Tô Cần cực kỳ lạnh lùng: "Bà đi làm ầm ĩ đi! Bà dám làm ầm ĩ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác!" Lại nói với dân làng đang vây xem: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, đây chính là hành động của mẹ ruột tôi, bắt tôi nhường công việc cho chú ba, thậm chí muốn đến chỗ lãnh đạo làm ầm ĩ, đây là lời mà mẹ ruột tôi nói ra. Không phải tôi bất hiếu, là bà ấy ép người quá đáng! Nếu như mọi người vẫn cảm thấy tôi bất hiếu, vậy cứ coi như tôi bất hiếu đi! Tô Cần tôi thề ở đây, từ giờ không còn nhận mẹ nữa!"
Tất cả mọi người khϊếp sợ, lời này được nói ra từ miệng Tô Cần khiến cho người ta không tin nổi, đây còn là Tô Cần thật thà nhút nhát kia sao?
Bà nội Tô tức giận đến nỗi đau cả ruột gan.
Tô Cần nói xong thì không nhìn bà nội Tô nữa, sa sầm mặt đi vào trong nhà mình, đi được một bước, thấy vợ con còn ở bên ngoài, anh ấy gọi một tiếng: "Vào nhà!"
Lục Tư Hoa nhìn bà nội Tô đang trợn tròn mắt, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào nhà theo.
Mấy anh em Tô Kiến Quốc thì càng không cần nói.
Vãn Vãn là người đi vào sau cùng, người của nhà bác cả còn muốn đi vào theo, Tia Chớp đi ra ngồi ở cổng nhà, không ai dám nữa.
Bà nội Tô mở miệng muốn chửi, bị ánh mắt của Tia Chớp lườm một cái, nuốt tiếng chửi xuống bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-269.html.]
Vãn Vãn đứng ở đằng sau Tia Chớp, nhìn bà nội Tô và người của nhà bác cả, tìm biểu cảm rồi làm động tác thẹn thùng, cô bé nói: "Của nhà con, tại sao phải cho mấy người!"
Tia Chớp vẫn luôn ngồi ở cổng nhà, cũng không đi theo Vãn Vãn vào trong. Nó phải trông nhà, không để người ta bắt nhà chủ của mình.
"Mẹ, mẹ nhìn thằng hai đi!" Tô Đại Lực có chút tức giận.
Bà nội Tô đang muốn đáp lại, lại bị hành động tiếp theo của Tô Thành Tài dọa sợ.
Tô Thành Tài đã sa sầm mặt, xoay người ôm bà nội Tô ra bên người.
Trông bà nội Tô rất hung hãn, nhưng dáng người lại không cao, lại còn rất gầy, bị Tô Thành Tài ôm như vậy, thế mà lại không dùng được chút sức nào.
Bà nội Tô cũng không muốn đi, bà ta muốn hỏi Tô Cần, thật sự nhẫn tâm như vậy, không nhận mẹ nữa sao? Hai tay đập lên người anh ta, nhưng lại không dám đập mạnh, sợ con trai bị đau, bà ta hét lên: "Con ôm mẹ đi làm gì? Mẹ muốn hỏi nó xem.." Bà ta véo Tô Thành Tài.
Tô Thành Tài bị véo đau, hơi buông lỏng tay ra, bà nội Tô bèn chạy khỏi vòng tay của anh ta.
Tô Thành Tài nói ở bên tai bà ta: "Rốt cuộc mẹ đã nghe nhà anh cả nói gì? Bảo mẹ không nhận đứa con ruột là anh hai, khăng khăng muốn ầm ĩ đến mức khiến anh hai không nhận mẹ? Bây giờ anh hai không nhận mẹ nữa, mẹ vui chưa?"
Bà nội Tô nhìn Tô Thành Tài, thấy được vẻ tức giận ở dưới đáy mắt anh ta. Đây là điều mà bà ta chưa từng thấy ở trên người đứa con út, thằng ba đang tức giận thật? Vì thằng hai, có phải là cũng không muốn nhận bà ta là mẹ nữa?
Bà nội Tô đau lòng, những lời định nhằm vào nhà thằng hai đều bị bà ta nuốt trở vào.
Trong lòng chỉ còn ngập tràn đau buồn.
Bà ta vì ai chứ? Chẳng phải là vì thằng ba hay sao?
Tô Tảo Tảo ở bên kia nhìn bà nội Tô bị chú ba ôm đi, trong lòng có chút thất vọng, sức chiến đấu của bà nội không ổn, tại sao lại không đè ép được nhà chú hai chứ?
Chú hai cũng biết phản kháng? Như vậy không giống với tính cách của chú ấy cho lắm?
Ánh mắt cô bé lấp lóe, âm thầm thở dài một tiếng.
Một màn trò cười kết thúc bởi sự bùng nổ của Tô Cần, đồng thời nhờ Tô Thành Tài ôm bà nội Tô về nhà mà không ầm ĩ đến mức túi bụi.
Lục Tư Hoa nhìn chồng mình ngồi ở bên cạnh bàn, không lên tiếng.
Nhìn bàn tay đập lên bàn, siết thật chặt kia, cô ấy có thể đoán được, trong lòng chồng mình rất khó chịu.
"Mình ơi?" Cô ấy gọi một tiếng.
Tô Cần cười với cô ấy, không nhắc lại chuyện vừa rồi, anh ấy nói: "Đi nấu cơm đi, các con đói cả rồi"
Trận ầm ĩ hôm nay bỗng dưng trở thành trò cười của hàng xóm.
Đây chính là mẹ ruột của anh ấy, người mẹ ruột đã bỏ quên anh ấy ở xó xỉnh từ lâu.
Anh ấy cũng đã đoán trước được sẽ có kết quả như vậy, tại sao còn phải tức giận chứ? Tức giận, đây chẳng phải là tự khiến bản thân khó chịu hay sao?
Lục Tư Hoa nói: "Mình à, anh... không sao chứ?"
Tô Cần nói: "Không sao, những chuyện này cũng nằm trong dự đoán của chúng ta rồi mà? Mau đi nấu cơm đi, đừng để các con bị đói, lát nữa anh nói cho cả nhà một tin tức tốt."
Lục Tư Hoa cũng đoán được sơ sơ là tin tức tốt gì, thấy Tô Cần không sao, lúc này mới yên tâm đi phòng bếp.
Hôm nay bọn họ nấu món ngon, thức ăn là do Tô Cần mua về. Hai cân thịt ba chỉ, còn cả một khúc xương nửa bán nửa tặng, một con cá, còn mua một ít bánh ngọt.
Vốn dĩ Tô Cần thật sự rất vui mừng, thế nên mới mua những thứ này, ai mà ngờ vừa về tới nhà đã gặp phải chuyện như vậy.