Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 257
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:59
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu ấy không muốn làm một đứa mù chữ, chẳng biết gì. Học chữ là việc cậu ấy muốn làm nhất, lúc trước khi bố còn sống, ông ấy đã từng bế cậu ấy ngồi lên gối, hỏi cậu ấy có muốn đi học không.
Lúc đó cậu ấy đã nói là muốn, bố bảo: "Đợi Kiêu Nhi của chúng ta lớn, bố sẽ đưa con đi học"
Sau đó bố xảy ra chuyện, chuyện đi học của cậu ấy cũng tan thành bọt nước.
Trong lúc kích động, cậu ấy đã siết chặt tay.
Nhưng...
Dù kích động đến đâu, cậu ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chú ba nhà họ Tô đồng ý đưa cậu vào danh sách là vì áy náy hôm đó đã không ra mặt cứu họ sao?
Nên là chú ấy mới muốn dùng suất học này để bồi thường à?
Bình tĩnh lại cậu ấy mới hiểu ra ở đời chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả.
"Anh Trình Kiêu, anh đi học đi rồi dạy em nữa!" Tô Vãn Vãn sợ Trình Kiêu sẽ từ bỏ cơ hội đi học hiếm có này nên đã cùng khuyên nhủ.
"Anh..." Cậu ấy liếʍ môi.
Bên ngoài bỗng vọng vào một tiếng nói: "Chúng tôi đồng ý!"
Mọi người vừa nhìn ra đã thấy mẹ Trình đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía họ.
Với nhà họ Trình mà nói, cho Trình Kiêu đi học luôn là niềm mong mỏi của mẹ Trình, đồng thời cũng là điều mà Trình Kiêu khát vọng nhất.
Mẹ Trình cũng không phải kiểu phụ nữ nông thôn cổ hủ, cô ấy biết với một người mà nói, đi học là chuyện quan trọng đến mức nào. Nếu không phải vì gia cảnh quá nghèo khó, cô ấy cũng không muốn không cho Trình Kiêu đi học.
Đáng tiếc bản thân cô ấy không biết chữ, nếu...
Nếu ba Trình Kiêu có ở đây, có lẽ con trai cô ấy sẽ không cần phải vất vả như vậy.
Tiếc là bây giờ cô ấy chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, dù sao ba của con trai cô ấy cũng đã không còn nữa rồi.
Chỉ khổ cho Trình Kiêu, vì cái nhà này, cậu nhóc còn rất nhỏ đã phải gánh vác cả gia đình.
“Anh Kiêu ơi, thím đồng ý rồi.” Tô Vãn Vãn rất vui, Trình Kiêu được đi học, không ai vui mừng hơn cô bé cả.
Trình Kiêu sửng sốt, mất một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, nhưng mà có thể thấy rõ nụ cười nhạt hiện trên khóe môi cậu nhóc.
Chắc cậu nhóc cũng rất vui nhỉ? Tô Vãn Vãn nghĩ, sao không vui cho được chứ? Đi học, đây là cơ hội quan trọng đến nhường nào chứ.
“Chú ba, anh Kiêu đồng ý rồi"
Tô Thành Tài càng cảm thấy Tô Vãn Vãn cực kỳ đáng yêu, có thể giúp anh ta rất nhiều chuyện. Nếu không nhờ cô nhóc này ở bên cạnh khuyên nhủ, có lẽ Trình Kiêu sẽ từ chối đúng không?
Khuyên được Trình Kiêu đi học chính là mấu chốt để anh ta có thể làm lành với anh Hai, vì thế chuyện này nhất định phải thành công.
Cũng may là anh ta không tốn quá nhiều công sức mà đã có thể làm xong.
Trình Kiêu đi học, chẳng những khiến Tô Thành Tài thở phào nhẹ nhõm mà còn làm cả nhà anh Hai Tô thấy rất vui vẻ, nhưng ở bên nhà nội lại có người không vui lắm.
Trong số những người không vui, một người là bà nội Tô, người thứ hai là Tô Tảo Tảo, thứ ba là Tô Đại Lực.
Trường học có học bổng, chuyện này phía nhà nội không biết, trước giờ Tô Thành Tài cũng không nói ra. Nếu bây giờ nhà nội đã biết chuyện này, bà nội Tô là người phản đối đầu tiên.
Đương nhiên phải phản đối, nực cười, cơ hội tốt như vậy lại cho một người ngoài, có ý gì chứ? Trong nhà đông người như vậy, đừng nói những chuyện khác, gia đình con Cả kìa, ngoại trừ Kiến Hoành ra chẳng phải còn vài đứa cháu gái sao? Huống chi nếu đã có suất học bổng này tại sao lại không cho Kiến Hoành, vậy Kiến Hoành đi học sẽ không phải tốn tiền nữa rồi.
“Con lấy suất học bổng kia về đây đưa cho Kiến Hoành. Bà nội Tô nói: “Nửa năm sẽ tiết kiệm được một tệ học phí, đây là chuyện rất tốt."
Phía Tô Đại Lực cũng có ý này: “Đúng vậy, người trong nhà em không giúp, lại đưa suất này cho người ngoài, em có ý gì vậy?"
Tô Thành Tài rất hận Tô Đại Lực, trước kia vì câu nói của Vãn Vãn anh ta đã có ý kiến với gia đình anh Cả, bây giờ anh Cả còn thêm mắm dặm muối.
Phía mẹ, anh ta có thể dễ dàng khuyên nhủ bà ta, nhưng có anh Cả đứng chen lời, nói không chừng sẽ có rất nhiều chuyện càng nói càng thêm rắc rối.
“Con làm vậy đương nhiên là có dụng ý của con. Mẹ, con từng làm chuyện gì mà không chắc chắn không?” Tô Thành Tài cố nén cơn giận trong lòng, khuyên bà nội Tô.
Bà nội Tô sửng sốt một chút, đúng là con trai thứ Ba của bà ta chưa từng làm chuyện gì mà không chắc chắn, mỗi chuyện anh ta làm đều rất hợp ý của bà ta. Bây giờ anh ta làm vậy chẳng lẽ là có mục đích nào đó thật sao?
Bà ta định há miệng phản bác nhưng rồi nuốt lại, nhìn thoáng qua gia đình con Cả, bà ta nghĩ thầm trong lòng chờ lát nữa khi chỉ còn con thứ Ba, bà ta hỏi han rõ ràng cẩn thận, có lẽ con thứ Ba sẽ nói cho bà ta biết.
DTV
Bây giờ đông người, chắc chắn con thứ Ba sẽ không chịu nói.
Nghĩ đến đây, bà ta không nói thêm gì nữa.
Tô Đại Lực vẫn còn đứng kêu la: “Ba à, em làm vậy là không đúng. Chuyện có lợi sao không cho nhà mình mà lại để nhà người khác được lợi. Cho dù em không cho Kiến Hoành cũng có thể cho mấy đứa cháu gái, cho đại đứa nào đó cũng hơn là để người ngoài được lợi"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-257.html.]
Tô Thành Tài đứng yên cười khẩy, thậm chí còn lười để ý đến anh ta.
Tô Vũ Đình ôm chén gỗ nhỏ của mình, đứng yên một chỗ ăn thức ăn trong chén như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng thật ra trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ.
Vì sao chú ba lại muốn làm như vậy?
Nghĩ cẩn thận cho dù là đời thứ nhất hay là đời thứ hai đều không có chuyện này xảy ra. Đương nhiên đời thứ nhất và đời thứ hai, nhà chú Hai đều không tách ra ở riêng, chú ba cũng không làm hiệu trưởng trường tiểu học thôn này. Tầm khoảng cuối năm nay chú ba sẽ được chú Hai nhường công việc ở đội vận tải rồi chuyển lên huyện thành ăn cơm nhà nước, sau này hộ khẩu cũng được chuyển lên huyện thành.
Chờ khi kỳ thi đại học được khôi phục, anh ta sẽ lập tức tham gia thi đại học, kỳ thi đại học năm 1977, anh ta tham gia, dùng thời gian một tháng ôn tập đã có thể giành được danh hiệu Trạng Nguyên kỳ thi đại học huyện Nghi An Vậy chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Cô ta đứng trong góc cau mày suy nghĩ sâu xa, hôm nay Tô Vãn Vãn đi tìm Tô Thành Tài, sau đó xảy ra chuyện nhường suất học bổng cho Trình Kiêu Trong đầu cô ta bỗng nhớ ra điều gì đó, chẳng lẽ...
Nhìn phía Tô Thành Tài, cô ta nghĩ: Chẳng lẽ chú ba đi đến nhà chú Hai? Sau đó thừa nhận những chuyện mà chú ấy đã làm với nhà chú Hai? Sao đó nhà chú Hai đã khuyên chú ấy nên bày tỏ thành ý của mình với nhà họ Trình, đưa suất học bổng đó cho Trình Kiêu?
Tô Vũ Đình không ngờ rằng cô ta chỉ đoán mò đã đoán được tám chín phần mười chân tướng.
Cô ta lại nghĩ: Trình Kiêu được đi học, chuyện này đúng là một chuyện tốt, chẳng qua tại sao nhà chú Hai đề nghị, chú ba đồng ý lại khiến cô ta cảm thấy không hài lòng chứ?
Nếu cô ta nói chuyện này với chú ba sớm hơn, sau đó lại cùng đi đến nhà Trình Kiêu khuyên nhủ, có phải công lao đều là của cô ta hay không?
Tô Vũ Đình không nhịn được mà vỗ đầu, sao cô ta lại ngu ngốc như vậy, chuyện này mà cũng không nghĩ ra, lại để nhà chú Hai được lợi.
Cô ta đúng là quá ngu ngốc.
Đúng là không thể để ba làm chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp, khiến chú ba ghét gia đình anh Cả, vậy thì sao sau này cô ta có thể nắm được đường đi nước bước của chú ba?
Sau này chú ba sẽ đạt được thành tựu không nhỏ, cô ta tuyệt đối không thể khiến mối quan hệ của nhà mình và nhà chú ba trở nên căng thẳng.
Nghĩ đến đây, cô ta thấy ba mình lại sắp tranh chấp với Tô Thành Tài, vội vàng đánh rơi cái chén xuống mặt đất, sau đó òa khóc thành tiếng.
Ban đầu Tô Đại Lực định giải thích rõ với em Ba, nhưng nghe thấy tiếng khóc của con gái anh ta lập tức dừng lại, vội vàng chạy qua.
Tô Thành Tài đứng cười khẩy, vừa rồi Tô Đại Lực tranh chấp và oán trách anh ta, không hiểu sao lại khiến anh ta cảm thấy tức giận trong lòng.
Gia đình anh Cả ích kỷ như vậy, còn muốn anh ta nhường suất học bổng này ra à? Sao có thể?
Suất học bổng này vốn là đặc quyền của người làm hiệu trưởng là anh ta, cần dùng để làm chuyện quan trọng, không phải muốn cho người nào là cho người đó.
Cho gia đình anh Cả, vậy anh ta thà nhường suất học miễn phí này cho gia đình anh Hai còn hơn.
Lần này nhường vị trí này cho Trình Kiêu, đó là chuyện một công đôi việc, sao anh ta không làm cho được chứ? Nói không chừng anh Hai sẽ vui vẻ mà sắp xếp công việc cho anh ta.
Chẳng lẽ còn muốn nhường cho gia đình anh Cả cứ thích đi khắp nơi châm ngòi thổi gió kiếm chác của hời sao?
Nghĩ hay ghê đó.
Tô Vãn Vãn cũng không biết những chuyện xảy ra ở nhà nội, cô bé còn đang vui vì Trình Kiêu được đi học kìa.
Cô bé và ba mẹ có cùng suy nghĩ rất có thể bên nhà nội sẽ đến cãi nhau ầm ĩ một trận, nhất là bà nội Tô, phải nhường cơ hội tốt như vậy mà cho Trình Kiêu, sao bà ta không làm ầm ỹ cho được chứ?
Nhưng kỳ lạ là bà ta không đến đây gây sự.
Vãn Vãn nghĩ có phải là vì chú ba ở đó ngăn cản hay không? Chuyện này dính líu đến chú ba cho nên đã bị chú ba cưỡng ép cản lại?
Nếu là vậy thật thì lần này kéo chú ba vào chuyện này đúng là rất có ích. Ít nhất thì bà nội thương con trai, sẽ không đổ hết cơn tức lên đầu nhà đứa con thứ hai.
“Ba, mẹ, chú ba giúp chúng ta." Tô Vãn Vãn cười ha hả nói suy nghĩ của mình cho vợ chồng Tô Cần.
Lục Tư Hoa nói: “Vãn Vãn, sao con lại cảm thấy chú ba của con tốt?"
“Chú Ba bảo con là không cần tha thứ cho Tô Tảo Tảo." Tô Vãn Vãn nói với giọng điệu đầy nghiêm túc.
Lục Tư Hoa nói: "Chỉ vì chú ba nói con không cần tha thứ cho Tô Tảo Tảo mà con đã thấy chú ấy tốt sao? Mẹ cảm thấy dượng Cả của con nói không sai, chú ba của con rất tinh ranh"
Lúc này Tô Cần không dám nói chuyện, vì buổi chiều anh ta đã bị Lục Tư Hoa dạy cho một trận, lúc này nếu không cần hé răng nhất định sẽ không hé răng.
Tô Kiến Quốc nói: “Người như chú ba con cũng không thể nhìn thấu, nếu nói chú ấy không tốt thì đôi lúc chú ấy rất ra sức giúp đỡ nhà chúng ta, nhưng nếu nói chú ấy tốt thì đôi lúc chú ấy lại cố tình giả câm vờ điếc."
Kiến Quốc rất khôn khéo, nhưng cậu bé cũng chẳng thể nhìn thấu cách làm của Tô Thành Tài. Có điều cậu bé tán thành lời của mẹ, vẫn luôn giữ thái độ cẩn thận với chú ba, dượng Cả sẽ không nói sai, dượng chỉ muốn tốt cho nhà họ.
Đương nhiên Tô Vãn Vãn biết, Tô Thành Tài cũng chẳng phải là người tốt lành gì cho cam, nhưng tạm thời cô bé thấy anh ta là một người theo chủ nghĩa lợi ích, chỉ cần là chuyện có lợi cho mình, anh ta chắc chắn sẽ nhúng tay vào.
Nguyên nhân bây giờ anh ta bám vào gia đình anh Hai, chắc chắn là có liên quan đến bà ngoại, còn liên quan đến cả ba nuôi.
Anh ta không muốn đắc tội với gia đình anh Hai của mình.
Cô bé đang muốn lợi dụng suy nghĩ của anh ta để có thể đạt được mục đích cuộc sống bình yên qua ngày của nhà mình.
Có ai muốn nhà nội rảnh rỗi ăn no rửng mỡ chạy đến gây chuyện đâu, những ngày như vậy thật sự đã chịu quá đủ rồi.
Mỗi lần nhà nội đến đây gây chuyện, trong lòng ba mẹ đều không vui, nhất là ba, luôn giận mà không dám nói gì, cô bé nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.