Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:57
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thành Tài nói:"Đợi chút nữa chúng ta đến nhà họ Trình, Vãn Vãn nhớ phải khuyên anh Trình Kiêu với chú nhé"
Tô Vãn Vãn gật đầu cái rụp, dĩ nhiên rồi. Điều cô bé mong nhất là Trình Kiêu được đi học, sao có thể không giúp anh ta khuyên nhủ cậu ấy cho được.
Tô Thành Tài nói: "Vãn Vãn ngoan quá, đáng yêu hơn Tảo Tảo nhiều"
Trong lòng anh ta, Vãn Vãn thực sự đáng yêu hơn Tảo Tảo rất nhiều. Cái con nhóc Tảo Tảo kia quá chua ngoa, chẳng biết là vì cách đối xử của bà Tô với con bé hay vì lí do gì. Con bé kiêu căng đến mức còn chẳng xem chú ba như anh ta ra gì.
Mấy tháng gần đây thì đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn cứ như bà cụ non, lúc nào trong đôi mắt ấy cũng như giấu thứ gì đó, có những lúc lại nhìn anh ta chằm chằm đến ngẩn cả ra.
Đến cả một người trưởng thành như anh ta cũng thấy đứa bé u ám này quá đáng sợ.
Để mà so sánh thì tất nhiên anh ta nhìn Vãn Vãn thấy thuận mắt hơn nhiều.
Vãn Vãn mềm mại đáng yêu, bế trên tay càng giúp anh ta cảm nhận rõ hơn tâm trạng của người làm chú.
Trẻ con bình thường phải như Vãn Vãn mới đúng.
Trình Kiêu đang chặt gà núi trong sân.
Con gà này đã c.h.ế.t từ lúc cậu ấy mang nó xuống núi.
Nó bị Tia Chớp cắn chết. Bởi là lần đầu đi săn nên Tia Chớp không làm chủ được sức mạnh, cuối cùng cắn đứt cổ con gà núi nọ luôn.
Cắn đứt thì cắn đứt thôi, đằng nào cậu ấy cũng phải gϊếŧ gà. Đợi vặt lông xong thì mang nửa con qua nhà Vãn Vãn vậy.
Vãn Vãn thích ăn thịt nhất, dù là thỏ rừng hay gà núi thì cô bé đều thích ăn cả.
Đợi chút nữa bảo mẹ đem nửa con đi kho, để cậu ấy mang sang nhà Vãn Vãn nửa con còn lại. Dì Lục nấu ăn rất khéo, chắc chắn sẽ nấu được một món ngon lành.
Cậu ấy chỉ cần nghĩ đến cảnh Vãn Vãn ăn gà do mình săn trong lòng đã thấy rất vui rồi.
Dạo này Vãn Vãn lớn nhanh như thổi, càng lúc càng thông minh.
Cô bé nói chuyện ngày càng lưu loát, đi bộ càng khỏi phải nói, đã giỏi hơn mấy đứa trẻ ba tuổi khác rất nhiều rồi.
Cậu ấy thích nhất là thấy dáng vẻ ngày càng thông minh hơn của Vãn Vãn, dường như cả đôi mắt đen lay láy kia cũng biết nói chuyện.
Cũng chẳng biết ổ thỏ con cậu ấy tặng cho cô bé nuôi chừng nào mới lớn để bồi bổ cơ thể cho cô bé.
Sau này chỉ cần rảnh rỗi, cậu ấy vẫn sẽ lên núi đi săn. Huấn luyện thêm một thời gian nữa chắc chắn Tia Chớp sẽ cừ khôi hơn cả Báo Săn.
Nghĩ đến Báo Săn, cậu ấy lập tức nhìn sang chỗ chuồng chó. Báo Săn đang nằm trên đất phơi nắng mặc cho mặt trời đã dần lặn xuống.
Dường như Báo Săn cũng cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, cơ thể động đậy rất khẽ. Nó vẫy vẫy cái đuôi, nhìn Trình Kiêu kêu lên "ư ử".
Trình Kiêu nhìn Báo Săn nói: "Sắp được ăn rồi." Cậu ấy nghĩ là Báo Săn đói rồi.
Sau khi Báo Săn bị thương, cậu ấy đã chiều chuộng nó hết mực, chỉ lo nó bị đói. Chỉ cần là nơi trong khả năng của cậu ấy, cậu ấy sẽ đủ mọi cách kiếm đồ ăn cho Báo Săn.
Đây cũng là lí do cậu ấy muốn lên núi ngay lập tức.
Vì trong nhà không có tiền mua thịt cá nên cậu ấy đành tự mình lên núi thử vận may, xem thử liệu thần may mắn có mỉm cười, giúp cậu bắt được vài con thú rừng hay không.
Nào ngờ, vận may của cậu ấy thực sự quá tốt, lại thêm Tia Chớp phấn đấu hết mình, nên lần lên núi này đã thu hoạch đầy cả túi.
Báo Săn nghe chủ nhân nói vậy lại vẫy vẫy cái đuôi, nằm bẹp xuống, ghé đầu áp lên đất.
Không lâu sau, Báo Săn lại nhổm dậy, nhìn ra ngoài cổng sủa: "Gâu! Gâu! Gâu!"
Mấy tiếng sủa đã thu hút sự chú ý của Trình Kiêu.
Cậu ấy dừng việc đang làm lại, đưa mắt nhìn ra cổng.
Mặc dù sức khỏe của Báo Săn không tốt, nom có vẻ như đã trở nên vô dụng, nhưng thực chất tai vẫn rất nhạy, cũng rất cơ trí và cảnh giác. Không một ai có thể giấu được tại của nó.
Mới nãy khi nó ghé tai xuống đất đã nghe rõ có tiếng bước chân đi về phía này, hơn nữa tiếng bước chân ấy là của một người hoàn toàn xa lạ.
Cũng chính vì sự lạ lẫm này đã khiến nó lập tức xù lông lên, nhìn về cổng đầy cảnh giác.
Trình Kiêu cũng đã đặt d.a.o xuống, đứng dậy.
Không lâu sau, người tới đã lọt vào tầm mắt của cậu ấy, dường như cả đứa trẻ người đó đang bế cũng thu hút sự chú ý của cậu ấy. Trình Kiêu nheo nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người đến và đứa trẻ là ai.
Vãn Vãn?
Nhìn kĩ lại, quả đúng là Vãn Vãn.
Lại nhìn đến người đang bế Vãn Vãn, là chú ba Tô Thành Tài bên nhà họ Tô.
Sao chú ấy lại đến đây?
Trình Kiêu nảy sinh nghi ngờ, quá nhiều câu hỏi không có lời giải.
"Anh Trình Kiều!" Vãn Vãn cất tiếng gọi, vẫy tay với cậu ấy.
Sự căng thẳng trong lòng Trình Kiêu đã tan biến: "Sao em lại đến đây?" lại nhìn sang Tô Thành Tài: "Chú ba, chú cũng đến rồi à?"
"Mẹ cháu có nhà không?" Tô Thành Tài thả Tô Văn Vãn xuống.
Vãn Vãn vừa đặt chân xuống đất đã chạy ngay về phía Trình Kiêu.
Trình Kiêu đáp: "Mẹ cháu không có nhà, vẫn đang ở ruộng chưa về." Nhìn trời thấy cũng muộn rồi mà mẹ cậu ấy vẫn chưa về.
Cậu ấy bỗng thấy hơi lo, trước đây, tầm giờ này là mẹ phải về rồi mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-256.html.]
Tô Thành Tài nói: "Chú muốn nói vài câu với cháu, giờ cháu có rảnh không?"
Trình Kiêu suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Cậu ấy không biết Tô Thành Tài tìm mình có việc gì, dù gì thì cậu ấy cũng chẳng mấy khi giao du với bên nhà họ Tô. Thậm chí cậu ấy còn từng đắc tội với bà nội Tô vì lúc trước đã cứu Vãn Vãn, thân là con trai cưng của bà ấy, có lẽ Tô Thành Tài sẽ ghét cậu ấy lắm nhỉ?
Nào có ai lại không ghét người từng bắt nạt mẹ mình chứ?
Giờ Tô Thành Tài đến tìm Trình Kiêu, mặc dù trong lòng cậu ấy vẫn thấy hoài nghi, nhưng ngay lúc này cũng không thể nói "không" được mà vẫn phải đón Tô Thành Tài vào trong.
Cậu ấy lấy cho anh ta một cái ghế rồi cả hai ngồi luôn trong sân. Trình Kiêu vừa vặt lông gà vừa nói chuyện với Tô Thành Tài.
Tô Vãn Vãn nép vào lòng Trình Kiêu, nhìn cậu ấy rút lông gà. Nhìn ngoài có vẻ như Trình Kiêu vẫn rất bình tĩnh nhưng cô bé có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng toát ra từ cơ thể cậu ấy.
Đặc biệt khi Tô Thành Tài nhắc đến chuyện lúc Lương Lại Tử vào nhà họ Trình, anh ta cũng đang ở trước cửa nhà họ Tô, nhìn thấy hết tất cả, Trình Kiêu lại càng thêm căng thẳng.
Vãn Vãn lo lắng, giơ tay ra vỗ nhẹ lên người cậu ấy. Bấy giờ các dây thần kinh căng cứng của Trình Kiêu mới giãn ra.
Cô bé hiểu rất rõ Trình Kiêu sợ mất đi mẹ cỡ nào. Nếu lúc ấy không có Tia Chớp, e là mẹ Trình lại có kết cục giống y trong sách rồi.
Trình Kiêu không lường đến chuyện này nên vẫn luôn tránh né chuyện xảy ra hôm đó. Giờ Trình Kiêu cảng thẳng như vậy là bởi nghe thấy Tô Thành Tài ngồi đó nhắc đến chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn là đã chứng kiến tất cả song không chạy vào cứu giúp họ.
Sự bình tĩnh sau đó của cậu ấy phần là nhờ sự vỗ về của Vãn Vãn, phần là nghĩ đến Tô Thành Tài cũng chẳng có nghĩa vụ phải cứu họ. Anh ta cứu họ là tình nghĩa, mà không cứu cũng là lẽ đương nhiên.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì Trình Kiêu cũng không có lí do gì để trách móc Tô Thành Tài.
Tô Thành Tài cũng đã nghĩ đến điểm này nên mới bình thản kể rõ mọi chuyện cho Trình Kiêu nghe.
Lí do nói với cậu ấy, một là vì nếu đúng như Tô Cần nói thì người nên được nghe chuyện này nhất quả đúng là nhà họ Trình. Hai là anh ta muốn dùng chuyện này thử thăm dò nhà họ Trình, xem thử nhà họ tính toán ra sao, phản ứng thế nào, thì sau đấy anh ta mới nắm được bản thân nên làm gì.
Suất học miễn phí ở trường tiểu học chỉ cần anh ta nói một câu là được, nhưng nếu nhà họ Trình lại sinh lòng oán hận với anh ta chỉ bởi khi đó đã không cứu giúp họ thì anh ta chắc chắn sẽ không hé răng nói nửa lời về suất học đó.
Khi thấy biểu cảm bình tĩnh, không quá giận dữ, không quá nhã nhặn của Trình Kiêu, anh ta thấy rất hài lòng.
Đây là một đứa trẻ thông minh, anh ta thích người như vậy.
Làm việc với người thông minh lúc nào cũng dễ dàng hơn hẳn.
"Chú ba, chuyện đã qua rồi, cháu cũng không muốn nghĩ đến nữa. Lương Lại Tử đã gặp quả báo, bị trừng phạt rồi, giờ chào đón gã sẽ là sự nghiêm trị của cục cảnh sát và sự xử phạt của ủy ban cách mạng." Trình Kiêu nghiêm túc đáp.
DTV
Tô Thành Tài rất ưng ý câu trả lời của cậu ấy, dù đứa trẻ này có đang nghĩ sao trong lòng cũng chẳng sao vì cậu ấy cũng đã đáp như vậy rồi.
Trình Kiêu mới chín tuổi, dù cậu ấy có thông minh cỡ nào cũng sẽ chẳng nghĩ được quá sâu, vậy nên đây chắc chắn là lời thật lòng của cậu ấy.
Tô Thành nói: "Cháu có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi. Lương Lại Tử đã bị bắt, đón chào gã chắc chắn là ngục tù tăm tối. Đây là hậu quả cho những việc hiểm ác của gã, cũng là chuyện khiến tất cả chúng ta đều vui lòng"
Trình Kiêu không đáp, chỉ im lặng vặt lông gà của mình.
Tô Vãn Vãn cũng lẳng lặng lắng nghe và quan sát phản ứng của hai người họ.
Sau khi chia tay bố cô bé, thái độ lúc nói chuyện với Trình Kiêu của chú ba đã khác hẳn. Chính cô bé cũng đã lường được trước vẻ mặt này.
Chỉ e Trình Kiêu cũng đã sớm đoán được chú ấy sẽ có biểu cảm như vậy.
Câu trả lời của Trình Kiêu rất chu toàn, cậu ấy không vì những chuyện có thể sẽ xảy ra mà nổi cáu với Tô Thành Tài.
Cậu ấy có phản ứng bình tĩnh như vậy mới đúng là Trình Kiêu mà cô bé quen biết.
"Trình Kiêu, cháu có muốn đi học không?" Tô Thành Tài bỗng hỏi.
Bàn tay vặt lông gà của Trình Kiêu chợt khựng lại.
"Cháu có muốn đến trường tiểu học trong thôn học không?" Tô Thành Tài lại hỏi.
Tay Trình Kiêu lại tiếp tục công việc, cậu ấy đáp: "Cháu không muốn."
Câu trả lời này lại nằm ngoài dự đoán của Tô Thành Tài. Anh ta còn nghĩ sau khi nghe được tin mình có thể đi học, Trình Kiêu sẽ vui vẻ lắm, nào ngờ cậu ấy lại cự tuyệt như vậy.
Tại sao?
"Có thể nói cho chú biết lí do không? Lí do mà cháu không muốn đi học ấy"
Trình Kiêu đáp: "Không là không thôi chú, không có lí do gì hết"
Chỉ có mình Tô Vãn Vãn cảm thấy khi cậu ấy nói ra câu "không muốn" kia, thần kinh đã căng cứng. Rõ ràng cậu ấy rất muốn đi học, rất ham mê tri thức, sao có thể không muốn đi học được. Nếu không thì cậu ấy đã chẳng đi học ca tối sau khi kiếm được nhiều tiền rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã nghĩ ra lí do, hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Trình không cho phép cậu ấy đi học.
"Cháu lo nhà mình không có tiền à?" Có vẻ như Tô Thành Tài cũng đã ngộ ra lí do.
Trình Kiêu không nói năng gì, chỉ dùng mẹt hốt toàn bộ chỗ lông gà trên đất.
"Anh Trình Kiêu, chú ba bảo là miễn phí đi" Tô Văn Vãn đã không kiềm nổi nữa.
Động tác vơ lông gà của Trình Kiêu khựng lại, nhìn Tô Vãn Vãn với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Tô Thành Tài. Thấy anh ta gật đầu, cậu ấy vẫn thấy không tin nổi, cho cậu ấy đi học miễn phí, thật ư?
Nghe bảo dù rằng học phí trường tiểu học trong thôn rất rẻ, mỗi học kì chỉ tốn một đồng, nhưng dù có rẻ đến vậy thì cậu ấy cũng không trả nổi.
Cậu ấy tự biết điều kiện nhà mình thế nào, đến cả cơm ăn áo mặc cũng chưa lo xong, làm gì còn tiền cho cậu ấy đi học.
Một đồng cũng đủ để cậu ấy và mẹ ăn rất lâu rồi.
"Là thật, trường có suất học miễn phí, chú định nhường suất đó cho cháu. Ngày mai cháu có thể đi học với chú rồi." Tô Thành Tài đã trấn an cậu ấy.
Trình Kiêu nhất thời thấy rất kích động, thực sự có thể đi học ư?
Đó là chuyện cậu ấy mơ ước bấy lâu, sao có thể không muốn được. Dù giờ không thể thi đại học thì cậu ấy cũng muốn đi.