Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:45
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vãn Vãn còn đang ngồi hêu thì lại thấy dáng người nhỏ bé đi đến.
Cô bé đứng dậy, nhìn sang bên đó: "Tô Tảo Tảo?" Cô bé cau mày, cô ta đến đây làm gì?
Cô bé và cô ta không phải nước sông không phạm nước giếng rồi sao? Tô Tảo Tảo tới làm gì?
Từ sau ngày thu hoạch vụ thu, gặp Tô Vũ Đình trên đường đưa nước về, hai người đã chẳng còn gặp lại nữa, chứ đừng nói là giao du gì.
Giờ cô ta lại chạy đến đây để tìm cô bé sao?
Tô Vãn Vãn khá nghi ngờ mục đích đến đây của Tô Vũ Đình.
Một đứa trẻ như cô bé, còn chưa đến 70cm, lại chạy từ phía nam đến phía bắc thôn bằng đôi chân ngắn ấy ư?
Có khả năng đó sao?
Nếu không phải là có vấn đề gì thì có đánh c.h.ế.t Tô Vãn Vãn cũng chẳng tin.
"Tô Vãn Vãn!" Tô Vũ Đình đứng vững trước mặt cô bé, mở miệng gọi.
Tô Vãn Vãn chun mũi, cái mùi gì mà thối vậy?
Khụt khịt vài cái cô bé mới nhận ra, có vẻ như là... cái mùi này bốc ra từ người Tô Vũ Đình.
"Chị... đến tìm tôi... làm gì?" Cô bé muốn bịt chặt mũi lại nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự ái của người chị họ này nên đành cố nhịn thở.
Nhưng đúng là thối đến mức nhịn thở cũng vô ích. Cô bé cũng đâu thể nhịn thở mãi được. Thối quá, chỉ cần hít vào thôi đã thổi đến mức làm cô bé thấy ghét bỏ rồi.
Rốt cuộc là Tô Vãn Vãn đã ngã xuống đâu mà lại thối vậy chứ? Rơi xuống bãi phân đó à?
Động tác của Tô Vãn Vãn đã làm Tô Vũ Đình tổn thương nghiêm trọng.
Còn không phải là chê người cô ta thối quá hay sao? Lẽ nào là cô ta tình nguyện chắc? Cô ta cũng đâu có muốn, nhưng bị rơi vào cống nước thối thì cô ta còn biết làm thế nào. Cô ta cũng muốn đi tắm trước rồi hẵng đến mà, nhưng thời gian không chờ đợi ai, đợi đến lúc cô ta tắm xong, ai biết được chú ba đã nghĩ thông hay chưa? Rồi liệu chú ấy có chạy đến đây không?
"Chê chị thối thì...
cứ bịt mũi đi" Từng câu từng chữ của Tô Vũ Đình đều chất chứa sự buồn bực.
Tô Vãn Vãn nói: "Chị tìm tôi có chuyện gì? Nói đi"
Cô bé còn lâu mới tin người chị họ này nhàn rỗi quá mới lang thang đến đây, chắc chắn là có ý đồ gì đó.
"Tô Vãn Vãn, chị ghét em, thực sự rất ghét..." Tô Vũ Đình khịt mũi: "Chị thực sự rất muốn ghét em, nhưng... lại không thể." Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, giọng nói đứt quãng như thể đang cố ép cho khí đi ra.
Tô Vãn Vãn cau mày. Cô bé đã biết Tô Vũ Đình ghét mình lâu rồi. Lúc trước cô ta còn đẩy cô bé, nếu không phải ghét thì có nói thế nào cô bé cũng không tin nổi.
Nếu Tô Vũ Đình đột nhiên bảo quý cô bé mới đúng là giả dối, đang định ủ mưu gì ấy chứ.
Tô Vũ Đình nhìn cô bé, thấy cô bé nghiêm mặt không nói gì, lại bắt đầu suy tính, nói tiếp: "Chúng ta là chị em họ, chị không thể hận em cũng không thể trách em được."
Tô Vãn Vãn không đáp, thầm nghĩ không biết người chị họ này muốn làm gì?
Rốt cuộc nói mấy câu đó để mà làm gì kia chứ?
Cô ta thực sự đến để nói mấy lời vô nghĩa này với cô bé sao? Cô bé chẳng muốn tin Tô Tảo Tảo không có mục đích gì khác.
Nhưng nghĩ kì thì, trừ khi Tô Tảo Tảo sống lại chứ không thì cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể thông minh cỡ nào nữa. Cũng có khi mấy lời ấy là thật lòng thật...
Tô Văn Vãn lại giương mắt nhìn cô ta, nghĩ bụng, rốt cuộc là Tô Tảo Tảo có phải sống lại rồi hay không? Cô bé phải cẩn trọng, ngộ ngỡ Tô Tảo Tảo đã thực sự sống lại trước hạn thì cô bé lại càng phải cẩn trọng.
Lần ấy, sau cơn sốt cao, cô bé thực sự đã nghĩ đến chuyện Tô Tảo Tảo sống lại rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-251.html.]
Trong lòng Tô Văn Vãn lại càng nâng cao cảnh giác.
Tô Vũ Đình không biết Tô Vãn Vãn đã bắt đầu nghi ngờ mình, chỉ nói: "Tô Vãn Vãn, hôm nay chị nói cho em nghe một chuyện rồi mình làm lành có được không?"
"Chị muốn nói gì? Muốn gì cứ nói, không muốn thì thôi" Tôi chả rảnh nghe chị nói lung tung. Tô Vãn Vãn chỉ bĩu môi nói.
Tô Vũ Đình nắm chặt tay, vờ như ngây thơ nói: "Tô Vãn Vãn, em thực sự rất đáng ghét, chị... đã làm đến vậy rồi mà em vẫn không tha thứ cho chị ư?"
Tô Vãn Vãn chỉ trơ mắt nhìn cô ta, không đáp.
Cô bé đang chờ Tô Vũ Đình nói chuyện, xem thử xem rốt cuộc bà chị họ này đang âm mưu gì.
Nếu như cô bé đúng thật chỉ là con nít vài ba tuổi đầu thì có lẽ sẽ bị mấy câu của Tô Vũ Đình lừa gạt rồi làm hòa với cô ta thật.
Ngẫm nghĩ thì cô bé lại thấy bản thân cũng không thể tỉnh đòn quá, bởi lỡ Tô Tảo Tảo đã sống lại thật thì cô ta lại phát hiện ra sơ hở mất.
Cô bé nhìn cô ta bằng ánh mắt mờ mịt, vờ như không hiểu: "Tô Tảo Tảo, rốt cuộc là chị định nói gì?"
Tô Vũ Đình thầm nghiến răng, chính cái ánh mắt mờ mịt này cùng giọng nói của Tô Vãn Vãn mới là thứ đáng hận nhất. Nhưng nghĩ kĩ thì giờ Tô Vãn Vãn mới chỉ hai tuổi, có thể biết được gì?
Nghĩ vậy, cô bé lại thả lòng tay, Tô Vũ Đình nói: "Chú ba nói mấy hôm trước... thì là hôm đó... hôm đó, chú ấy có đến tìm chú hai.." Câu tiếp theo khỏi phải nói cũng rõ.
DTV
Tô Vãn Vãn đột ngột trợn tròn mắt, sau đó lại quay về trạng thái mờ mịt.
Sóng lòng cô bé sôi sục, hóa ra hôm đó, khi mẹ con nhà họ Trình gặp nạn, chú ba đã từng đến phía bắc thôn tìm họ ư?
Vậy thì cũng có nghĩa là chú ấy đã tận mắt chứng kiến chuyện hôm đó, cũng biết Lương Lại Tử đến cưỡиɠ ɠiαи mẹ Trình ư? Vậy sao hôm đó chú ấy không chạy vào cản Lương Lại Tử lại?
Nếu như chú ấy ngăn cản thì sau đó sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi. Nếu không có Báo Săn liều c.h.ế.t ngăn lại thì chắc mẹ Trình lại có kết cục giống y như sách viết rồi.
Đáng ghét! Tô Vãn Vãn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng rất nhanh sau đó cô bé đã bình tĩnh lại, cứ như là tất cả những gì xảy ra trước đó chỉ là ảo giác của Tô Vũ Đình vậy.
Tô Vũ Đình vẫn đứng yên đó nhìn Tô Văn Vãn đầy nghi hoặc, mới nãy thực sự là ảo giác của cô ta sao?
Không thể nào, mới nãy cô ta đã thấy rất rõ biểu cảm chớp nhoáng của Tô Vãn Vãn mà.
Vậy Tô Vãn Vãn đã nghĩ đến chuyện gì chứ? Cô bé thông minh đến vậy hay sao? Còn chưa nói dứt câu đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi?
Là thông minh thật hay là...
Cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện bản thân sống lại. Nếu cô ta có thể sống lại thì sao người khác không thể sống lại hay chuyển kiếp chứ?
Sự nghi ngờ, đánh giá của Tô Vũ Đình dĩ nhiên cũng đã bị Tô Vãn Vãn vẫn luôn quan sát cô ta, không ngơi nghỉ phút nào nhìn thấy.
Lòng cô bé đột ngột trùng xuống, Tô Tảo Tảo sống lại thật rồi? Một đứa trẻ mới tí tuổi đầu thì có thể tâm cơ đến cỡ nào được chứ. Còn biết nói nửa giữ nữa như vậy, nếu không phải sống lại thật, thì Tô Tảo Tảo ban đầu đã không đến mức như vậy rồi.
Tô Tảo Tảo đẩy cô bé ngã khỏi bậc tam cấp mà vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, cũng không biết che giấu lúc trước mới là Tô Tảo Tảo chưa sống lại.
"Hôm nào cơ?" Tô Vãn Vãn chớp mắt, không hiểu.
"Hôm đó đó" Tô Tảo Tảo có phần nóng nảy: "Ngày lên huyện ý"
"Chị đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu" Tô Văn Vãn vừa nghĩ đến chuyện có lẽ Tô Vũ Đình đã sống lại thì không dám xem nhẹ nữa, chỉ đành giả bộ ngu ngơ đáp lại cô ta.
Trong lòng Tô Vũ Đình dấy lên chút nghi ngờ, cô ta nói: "Thì ngày anh Trình Kiêu xảy ra chuyện đó... chú ba đã từng đến đây" Cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn "ồ" một tiếng nhưng chẳng có cảm xúc gì.
Cuối cùng sự nghi hoặc trong lòng Tô Vũ Đình cũng biến mất. Nếu Tô Vãn Vãn đã sống lại như cô ta hoặc chuyển kiếp thì chắc đã nghe hiểu lời cô ta nói rồi, chứ không thể không nghĩ gì như vậy.