Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:38
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Kiến Quốc đáp: "Chú Đồng Diệu nói, nội tạng của Báo Săn bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng khát khao sống của nó lại quá lớn. Trong tình huống ấy, đừng nói là chó, đến cả người cũng khó lòng sống được. Nhưng Báo Săn làm được rồi, nó vẫn còn sống. Song cũng bởi nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng nên có lẽ không thể cử động mạnh được, chỉ cần cử động mạnh một cái là nó đã không chịu nổi rôi.
Tô Kiến Quốc dừng giữa chừng, nhìn ánh mắt dần lạnh đi của Trình Kiêu, cậu bé hiểu trong lòng cậu ấy chắc chắn cũng rất khó chịu, Kiến Quốc nói thêm: "Chú Đồng Diệu còn bảo, có lẽ Báo Săn không phải một chú chó bình thường. Cũng bởi khát khao sống của nó quá mãnh liệt, chỉ cần chữa trị dần, chưa biết chừng lại xảy ra kì tích, nó sẽ trở lại khỏe mạnh như trước"
Trình Kiêu hiểu Tô Kiến Quốc đang an ủi cậu ấy, liệu phần trăm kỳ tích xảy ra là bao nhiêu? Dù kì tích có xảy ra không thì cậu ấy cũng sẽ cố gắng để giúp Báo Săn cảm thấy khá hơn.
"Cảm ơn anh, anh Kiến Quốc, nếu không nhờ có anh bế Báo Săn đi tìm chú Đồng Diệu thì có lẽ Báo Săn đã..." Nghẹn ngào.
Tô Kiến Quốc đáp: "Anh làm vì Vãn Vãn thôi, con bé nhờ anh để mắt đến Báo Săn, cố gắng cứu sống nó. Trình Kiêu, nếu em muốn cảm ơn thì cảm ơn Văn Vãn đi. Sau này phải bảo vệ Vãn Vãn nhà bọn anh cẩn thận, đối xử tốt với nó, đó là lời cảm ơn tốt nhất dành cho anh rồi."
Trình Kiêu đáp: "Dù chuyện của Báo Săn có xảy ra hay không thì em vẫn sẽ đối xử cực cực tốt với Văn Vãn, em ấy cũng là em gái em mà"
Tô Kiến Quốc đáp: "Em làm được như vậy thì quá tốt rồi. Về sau có chuyện gì thì cứ đến tìm anh, anh sẽ giúp em."
Trình Kiêu gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Tô Vãn Vãn nói: "Các anh quên rồi à, còn Tia Chớp thì sao, nếu không có Tia Chớp cắn chặt Lương Lại Tử thì có lẽ..."
Đến giờ nhớ lại cảnh tượng khi ấy Tô Vãn Vãn vẫn thấy vô cùng căng thẳng.
May sao mọi chuyện đều không xảy ra.
May sao Báo Săn không bị gì cả.
Trình Kiêu nói: "Dĩ nhiên là Tia Chớp giỏi nhất rồi, mấy hôm nữa anh sẽ lên núi xem thử, làm ít đồ ăn cho Báo Săn và Tia Chớp đi"
Lại dừng khoảng chừng vài giây: "Vãn Vãn, có lẽ sau này sẽ phải mượn tạm Tia Chớp nhà em cùng lên núi với mình rồi."
Tô Văn Vãn vỗ tay: "Được chứ được chứ, cứ cho Tia Chớp đi đi" Thực ra cô bé muốn tự mình đi theo hơn nhưng tiếc rằng cô bé hẵng còn quá nhỏ, cả Trình Kiêu và người thân đều sẽ không đồng ý cho cô theo.
Nếu cô đã không đi được, vậy hãy cứ để Tia Chớp đi thay cô đi.
Cô muốn được thấy Tia Chớp nhà mình giỏi giang cỡ nào, còn muốn được ăn con mồi do Tia Chớp săn được, không biết liệu có thơm ngon lắm không.
Sau khi trở về, nhóm Tô Vãn Vãn mới được hai anh trai cho biết đội khăn đỏ đã thẩm vấn Lương Lại Tử.
DTV
Một cái chân của Lương Lại Tử đã bị gãy do Tia Chớp cắn mạnh, khả năng phục hồi không cao.
Trong lần thẩm vấn này, Lương Lại Tử đã mở miệng kêu bản thân bị oan, kiên quyết phủ nhận bản thân đến nhà họ Trình gây rắc rối cho mẹ góa con côi.
Gã bị Tia Chớp cắn, còn đòi nhà Tô Cần bồi thường cho mình, bồi thường cho tổn thất của gã.
Gã còn muốn nhà họ Tô phải trả tiền thuốc men cho mình. Còn về chuyện chữa trị cái chân, gã không có tiền nên cũng bắt Tô Cần phải phụ trách.
Nghe yêu cầu vô sỉ của gã, thôn dân đều thấy tức cười.
Gã không thừa nhận thì ích gì? Lúc ấy đã có không biết bao nhiêu người chạy vào và chứng kiến tất cả chuyện ở nhà họ Trình. Rất nhiều người đã thấy hình ảnh mẹ góa con côi nhà người ta thương tật đầy mình và chú chó nhà họ Trình ngã trong vũng máu.
Gã còn dám nói không liên quan đến mình, không liên quan thì gã lảng vảng trước cửa nhà họ Trình làm gì?
Nếu đã không liên quan thì sao Tia Chớp cứ chăm chăm cắn gã mà không cắn người khác chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-248.html.]
Chó là loài vật hiểu tính người nhất, hơn nữa mũi chó cực kì thính, gã không làm gì sai mà chó nhà người ta lại cắn chặt gã không buông thế ư?
Giờ gã ở đó mà chối đây đẩy liệu có ích gì chăng?
"Tôi thực sự chưa từng bắt nạt đôi mẹ góa con côi đó bao giờ. Tôi muốn hẹn hò với Tô Vân Hương, tôi muốn thành đôi với cô ấy." Lương Lại Tử không hề phủ nhận chuyện mình cưỡng bức mẹ Trình.
Nếu nhận tội cưỡng bức, gã bị khép tội giở trò đồϊ ҍạϊ , không chỉ bị giao cho ủy ban cách mạng xử lý mà thậm chí còn có thể bị giải vào đồn công an.
Dù c.h.ế.t gã cũng không thể nhận tội.
Vậy là chuyện này chỉ có thể tiếp tục bị trì hoãn, Lương Lại Tử đã sống c.h.ế.t nói mình muốn hẹn hò với mẹ Trình, đội khăn đỏ sao có thể bác bỏ lời khai của gã được?
Vì đương sự còn lại không có ở đây nên họ cũng không thể lập tức phán án được, chỉ đành đợi đến khi mẹ Trình trở về mới kết án.
Lúc biết được nhà mẹ Trình đã từ bệnh viện huyện trở về, bác Đại Minh, Trình Kiêu và ông Sơn Thúc đã tức tốc đến nhà họ Trình gặp chị ấy.
"Gã nói láo! Mẹ cháu đồng ý hẹn hò với gã hồi nào chứ? Gã muốn bắt nạt mẹ cháu, bị cháu ngăn lại. Gã muốn gϊếŧ cháu, là Báo Săn đã liều c.h.ế.t bảo vệ mới cứu được cái mạng của cháu." Trình Kiêu tức đến độ sắp hộc máu.
Bác Đại Minh và ông Sơn Thúc đều nhìn sang mẹ Trình, mẹ Trình nói: "Tôi không đời nào qua lại với cái tên họ Lương ấy. Gã đang ở đó gán tội cho tôi. Tôi mong thôn ủy có thể đòi lại công đạo cho mình. Tôi muốn tố gã tội cưỡиɠ ɠiαи!"
Ông Sơn Thúc nói: "Tốt rồi, nếu chuyện này là Lương Lại Tử âm mưu gây rối, vậy thì dễ xử rồi. Chúng ta cứ báo chuyện này với cục cảnh sát đi Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, dù ông Sơn Thúc và bác Đại Minh muốn dìm chuyện này xuống cũng không làm được.
Họ không chỉ phải cho nạn nhân một câu trả lời đích đáng mà còn nhất định phải nghiêm trị Lương Lại Tử kia, nếu không sau này, còn ai trong thôn chịu sự quản lí của hai người bọn họ nữa.
Đêm hôm khuya khoắt Lương Lại Tử lẻn vào nhà mẹ góa con côi, hạ thuốc mê chó nhà họ Trình. Đây rõ ràng là kế hoạch có chủ đích, không thể là vô tình nhận được thư của nhà họ Trình, ngỏ ý hẹn hò với gã rồi mới đến đó như lời gã khai được.
Nếu quả đúng như lời gã khai, thì gã đã không cần phải hạ thuốc mê chó nhà họ Trình làm gì. Trình Kiêu cũng không cần phải cầm d.a.o liều c.h.ế.t với gã để rồi cuối cùng bị gã đánh ngất ra đất và chuyện cả nhà họ Trình suýt chút đã c.h.ế.t trong tay gã cũng sẽ không xảy ra.
Dù gã có định lấp liếʍ thì cũng không bưng bít nổi chuyện này.
Chứng cứ vững như bàn thạch.
Ai cũng có mắt nhìn, những thứ này không thể lừa noi ai.
Dù gã có muốn chối tội thì cũng chỉ là chuyện không tưởng. Sai chính là sai, đã phạm thì thì phải bị trừng phạt.
Huống hồ trong thôn còn có rất nhiều người đã ký vào đơn đồng ý nghiêm trị Lương Lại Tử.
Hôm nay nhà họ Trình đã như vậy, nếu không nghiêm trị gã, chỉ sợ mai sau lại đến lượt nhà họ bị gã nhắm vào, để đến khi ấy thì thôn Hạ Hà sẽ chẳng có một ngày yên ổn nữa.
Nhất định phải nghiêm trị, gã đừng mơ mà thoát được chế tài pháp luật.
Cuối cùng chuyện này đã bị đội khăn đỏ kiện ra ủy ban cách mạng, đồng thời trình diện lên cục cảnh sát.
Không bao lâu sau đã có đồng chí cảnh sát xuống bắt Lương Lại Tử đi.
Lương Lại Tử bị bắt là kết thúc đẹp nhất.
Người như thế ở trong thôn ngày nào là thôn dân không được yên ngày đó.
Mẹ con nhà họ Trình thấy Lương Lại Tử đã bị bắt vào xe cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là mẹ Trình, lúc này trái tim bất an của chị ấy mới được thanh thản đôi chút.