Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:16
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Lục Tư Hoa cũng bị đẩy ra ngoài đi theo đoàn người Tô Cần đến khách sạn lớn.
Đây là khách sạn do nhà nước quản lý trong huyện, một huyện chỉ có duy nhất một khách sạn như vậy. Vậy nên thức ăn ở đây đặt không dễ, đặc biệt là đặt phòng riêng thì càng thêm khó. Cũng nhờ có quan hệ của bí thư Lý nên khi đến đặt một bàn cuối cùng vẫn đặt được.
Bí thư Lý hiện tại là Cục trưởng Cục Lao động, chức không lớn nhưng quyền lợi quản lý cũng không nhỏ. Tình hình phúc lợi, hồ sơ của công nhân viên chức có liên quan đều phải thông qua Cục Lao động.
Từ công xã được điều lên huyện mà còn có thể ngồi lên vị trí cục trưởng, bí thư Lý vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Thật ra lúc này hẳn nên gọi anh ấy là cục trưởng Lý chứ không phải là bí thư Lý nữa.
Một bữa này rất đáng vậy nên mọi người cũng ăn rất vui vẻ.
Gia đình Tô Cần cũng bởi vậy mà quen biết người nhà họ Lý, nhà họ Lý có thực lực hơn nhà họ Tô rất nhiều. Ngoài bí thư Lý - - không, là cục trường Lý là một cán bộ cấp cục, nhà họ Lý còn có một cán bộ công xã, còn có một bí thư chi bộ thôn, cộng thêm một đại đội trưởng. Mặc dù có một số mối quan hệ cách hai đời, là anh em họ nhưng có cùng một ông nội thì tất nhiên đều là người thân cả.Chủ yếu vẫn là người nhà họ Lý đều tương đối hiền lành, cũng sẽ không bởi vì có chút quan hệ mà khinh thường đám Tô Cần. Không như Mạnh Ái Trân kia, một câu lại một câu nông dân, làm cho người ta không hiểu sao nổi lên lửa giận.
Bọn họ từ huyện trở về đã là buổi tối.
Cả nhà đều vui vẻ, cho dù về muộn nhưng vẫn rất phấn khởi.
Tô Cần thậm chí còn uống chút rượu, được Lục Tư Hoa đỡ. Cũng không phải anh ấy uống say, chỉ là tương đối hưng phấn nên hai vợ chồng đi cạnh nhau. Lục Tư Hoa cũng sợ hơi rượu bốc lên làm anh ấy ngã.
Vãn Vãn được Tô Kiến Quốc cõng, Tô Kiến Binh soi đèn pin, cả gia đình vừa nói vừa cười vui vẻ.
Từ trên huyện đến thôn Hạ Hà phải đi hơn một tiếng, bọn họ cũng không cảm thấy xa, ngược lại bởi vì hưng phấn còn cảm giác con đường hôm nay có cảm giác ngắn hơn, không bao lâu đã về đến thôn.
Vào thôn đã là hơn tám giờ tối, người trong thôn ngủ rất sớm nên đều đã ngủ rồi.
Vãn Vãn nằm sấp trên lưng Tô Kiến Quốc, mơ mơ màng màng lim dim nhắm mắt.
Hôm nay cô bé rất vui vẻ, em trai nhỏ mà cô bé vẫn luôn trông ngóng cuối cùng đã ra đời, nhỏ như vậy, lại mềm như vậy, cô bé cảm thấy mình phải bảo vệ nó.
Hôm nay đồ ăn ở khách sạn cũng rất ngon, kiếp trước cô bé đã từng ăn rất nhiều món ngon, ở thế kỷ 21 làm gì có cái gì không ngon? Nhưng vì cơ thể cô bé không tốt nên không thể ăn rất nhiều món ăn ngon, ví dụ như các đồ chiên rán hay thịt nướng đều không được đυ.ng vào.
Hôm nay ở khách sạn quốc doanh cô bé được ăn thịt nướng, thật sự rất ngon và cực kỳ thơm.
Cô bé cảm thấy rất thỏa mãn, cũng rất vui vẻ.
Cô bé cảm thấy mình hiện tại cực kỳ hạnh phúc, cô bé cũng rất nhớ ba mẹ và các anh trai ở kiếp trước, nhưng vì khoảng cách thời gian và không gian nên cô bé cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng.
Cô bé chìm vào giấc ngủ, dường như ở trong mộng thấy được ba mẹ kiếp trước của mình...
Bọn họ ở trong căn phòng kiếp trước của cô bé, căn phòng vẫn như vậy, cách bài trí đều không có thay đổi, khi cô bé còn sống như thế nào, hiện tại vẫn giữ nguyên như cũ.
Cô bé thậm chí còn nhìn thấy mẹ khóc trước bức ảnh của mình, nghe được giọng nói của mẹ: "Văn Vãn, mẹ rất nhớ con, con ở thế giới bên kia có khỏe không? Có ăn no mặc ấm không? Nếu thiếu cái gì, nhất định phải báo mộng cho mẹ, mẹ gửi cho con.
Vì mẹ đã khóc rất nhiều nên giờ khóc không thành tiếng nữa rồi.
Ba ở bên cạnh đỡ lấy mẹ, khuyên nhủ: "Bà xã, đừng khóc, Vãn Vãn ngoan như vậy, chắc chắn ở thế giới khác sống rất hạnh phúc, Vãn Vãn của chúng ta cho tới bây giờ đều hạnh phúc"
Tô Vãn Vãn cũng khóc, cô bé ở trong mộng gọi: "Ba, mẹ, con nhớ ba, nhớ mẹ!"
“Vãn Vãn? Mẹ ở đây, không khóc" Lục Tư Hoa đau lòng, từ trên lưng Tô Kiến Quốc ôm Vãn Vãn xuống, ôm vào trong n.g.ự.c dỗ dành.
Tô Vãn Vãn tỉnh lại nhìn nơi này, khi nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ, cô bé chôn vào trong lòng Lục Tư Hoa.
Cô bé lại mơ thấy ba mẹ kiếp trước, đây là để cho cô bé thăm mẹ kiếp trước một chút để cho cô bé an tâm sao?
Cha mẹ mất con gái, đau lòng là điều không thể tránh khỏi, cô bé cũng rất nhớ bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-240.html.]
Nhưng cô bé đã không thể trở về, cũng không muốn trở về nữa.
Cô bé muốn cắm rễ ở chỗ này, mãi mãi không muốn rời đi.
“Mẹ..." Vãn Vãn gọi.
Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn chặt hơn, tiếng khóc của con gái khiến cô ấy rất đau lòng.
Cả nhà đi nhanh hơn, chỉ muốn về nhà sớm một chút, đi bộ buổi tối có chút rùng mình, không biết do sợ bóng tối hay vì điều gì khác.
Thôn Hạ Hà có thói quen là không cho trẻ con ra ngoài vào buổi tối vì nghe nói trẻ con ra ngoài vào buổi tối sẽ dễ bị vớt linh hồn.
Là bọn họ bất cẩn quên không gọi Vãn Vãn để cô bé không buồn ngủ.
Đây cũng là phong tục tập quán của thôn Hạ Hà, nếu muốn đưa trẻ con ra ngoài vào buổi tối, vậy thì đừng để cho nó ngủ, dọc theo đường đi phải gọi tên đứa nhỏ nhiều hơn, để cho nó tỉnh táo thanh tỉnh, để tránh linh hồn bị đưa đi mất.
Còn chưa tới trước cửa nhà, xa xa, bọn họ nghe được một tiếng tiếng chó sủa, âm thanh nghe như là Tia Chớp của bọn họ.
Lần này bọn họ vào thị trấn cũng không đưa Tia Chớp theo, để Trình Kiêu bên cạnh giúp trôm nom.
Tia Chớp sủa thảm thiết như vậy, có chuyện gì đây?
Bọn họ bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới trước cửa nhà, lập tức thấy Tia Chớp đang giãy thoát xích sắt, xông ra ngoài cửa, lao thẳng tới cửa đối diện.
Ngay sau đó, bọn họ liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết: "A --"
Thật đáng sợ.
Tô Kiến Binh đã soi đèn pin tới bên kia, lập tức thấy Tia Chớp dường như đang cắn một bóng người.
Trong đêm tối, không thấy rõ người đó là ai.
Tô Cần hộ: "Ai!"
Người kia bị Tia Chớp đánh gục, Tia Chớp mở to miệng ra, đối diện với cái chân của tên kia, hung hăng cắn xuống một nhát.
Chính mắt bọn Tô Cần nhìn thấy, chân tên kia bị Tia Chớp hung hăng cắn, chỉ nghe được một tiếng "Răng rắc", dường như chân bị gãy rồi.
"A..." Một tiếng hét thảm thiết, phát ra từ miệng tên kia, làm người ta nghe mà sởn gai ốc.
Không chỉ khiến bọn Tô Cần chú ý, mà tiếng hét thảm này cũng làm mọi người xung quanh chú ý tới.
Thôn Bắc bên này của bọn Tô Cần, cũng không phải không có người dân thôn khác, mà có bốn năm nhà dân, chẳng qua cách chỗ Tô Cần hơi xa một chút, nhưng một tiếng hét này vẫn làm người khác nghe thấy.
Thậm chí người dân ở thôn khác cách xa chỗ này, cũng nghe thấy.
Các ngọn đèn trong nhà người dân lục tục sáng lên, thậm chí có người đã đi qua bên này.
Hiển nhiên tên kia cũng chú ý tới điểm này, dùng chân không bị thương gắng sức đạp về phía Tia Chớp, hai tay dùng sức vin bíu, muốn bò cách xa chỗ này.
Trong lòng đã sớm hận rơi máu, sao chỗ này còn có một con ch.ó chứ? Còn hung dữ như vậy?
DTV
Chó của nhà họ Tô sao lại xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng gã đã nhìn thấy người nhà chú hai nhà họ Tô rời đi từ lúc sáng sớm tinh mơ rồi mà.
Tô Kiến Binh đã sớm đứng chắn trước tên muốn bỏ trốn kia, một cước dẫm nát đùi người kia.
Tuy rằng Kiến Binh mới mười tuổi, nhưng sức lực rất lớn, một cước đạp xuống này, lại nghe thấy tiếng "Răng rắc", chân người kia bị thương càng thêm thương.