Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:49
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu sau, tôi nghe tin bà nội Tô đưa Tô Tảo Tảo đến bệnh viện. Sau đó lại nghe nói rằng, chiếc ví của bà nội Tô đã bị đánh cắp.
Chuyện này đã được truyền đi khắp thôn Hạ Hà như một cơn gió.
"Sao lại bị kẻ trộm lấy được tiền?" Lục Tư Hoa cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đấy là thời điểm tốt để đến bệnh viện khám bệnh, với sự thận trọng của bà ta, chắc chắn tiền phải được giấu kỹ, sao tên trộm có thể lấy được?
Cái này cũng quá xui xẻo đấy nhỉ?
Tô Kiến Quốc nói: "Con cũng không biết việc này là thật hay giả, con chỉ nghe người trong thôn kể lại. Bà nội ôm Tô Tảo Tảo đi khám, đăng ký lấy số, khám bệnh xong lúc thanh toán thì phát hiện tiền đã biến mất."
DTV
Tô Cần nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại bất cẩn như vậy, ngay cả việc tiền bị người ta trộm cũng không biết. Trong nhà cũng chả có bao nhiêu tiền, lỡ lại bị trộm thì phải làm sao? Cũng không biết là mang theo bao nhiêu tiền"
“Người khôn khéo như mẹ, sao có thể bị người khác trộm tiền chứ?” Lục Tư Hoa cảm thấy hơi không thể tin nổi.
"Con nghe nói bà nội mang theo mười tệ, sau đó bị trộm. Tới lúc khám bệnh xong thì không có tiền, đành viết giấy nợ cho bệnh viện rồi mới được ra ngoài." Tô Kiến Quốc nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, thấy hơi buồn cười.
Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lúc đó của bà ta chắc chắn rất khó coi. Bệnh viện cũng rất tử tế, không có tiền đi khám, chỉ cần viết giấy nợ là đã lập tức thả bọn họ về.
Lúc này Tô Vãn Vãn thầm nghĩ, vận xui của Tô Tảo Tảo có ảnh hưởng sớm vậy à?
Không biết bà ta có nghĩ đến chuyện này không? Hay là không nghĩ ra thì lại đổ lỗi cho cô bé đây?
Trong lòng bà ta, cô bé mới là sao chổi, sau này sẽ có ảnh hưởng đến nhà cũ.
Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến cô bé, bây giờ cô bé đã dần xa cách bên nhà chú hai với nhà cũ bên kia rồi.
"Kiến Hoành nói bà Tô suýt nữa gây náo loạn ở bệnh viện. Bà ta la hét khắp nơi nói rằng có kẻ trộm trong bệnh viện, các bác sĩ đang bao che cho bọn trộm" Tô Kiến Quốc nó: "Nhất quyết đòi bác sĩ phải chữa trị miễn phí, cuối cùng bệnh viện yêu cầu bà ta viết giấy nợ, bà ta cũng không bằng lòng mấy đâu.
Lục Tư Hoa liếc nhìn Tô Cần đang nghiêm nghị ở đằng kia: "Mẹ anh đúng là mất mặt thật, vậy mà còn dám nói bệnh viện bao che cho tên trộm. Nếu người ta biết anh là con trai của bà ta, mặt mũi của anh cũng bị ném đi hết đấy. Anh làm việc ở trên huyện, người quen biết nhiều, cái này mà truyền đi, thật là..."
Tô Cần không nói gì, nhưng sắc mặt u ám đến đáng sợ.
"Lúc bà ta ôm Tô Tảo Tảo đi khám bệnh, chẳng lẽ bà ta đi một mình à? Không có người đi cùng sao?" Lục Tư Hoa lại hỏi.
Tô Kiến Quốc nói: "Con nghe nói chú ba cũng đi cùng, nhưng chú ba không đến bệnh viện mà đi đến chỗ bạn học của chú ấy, nghe nói người nhà của bạn học ấy có quan hệ, chú ấy muốn qua đó hỏi thăm một chút, muốn bạn học kia giới thiệu cho một công việc"
Nếu Tô Kiến Hoành không nói cho cậu bé biết những điều này, cậu bé cũng sẽ không biết chi tiết như vậy.
Kiến Hoành nói với cậu bé là chú ba bây giờ đang rất vội, tốt nghiệp đã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa tìm được việc làm, phải đi làm thuê cho tất cả những người nông dân ở trong thôn. Là phần tử trí thức, mặc dù chú ba không nói gì, nhưng nhất định sẽ thấy rất bực bội.
Tô Kiến Quốc ngẫm lại, thấy cũng có lý, chú ba từ nhỏ chưa bao giờ làm việc đồng áng, hiện tại đã tốt nghiệp cấp ba, lại phải ở trong nhà, chắc chắn rất khó chịu.
"Thằng ba nhất định rất nóng vội, nghe nói nếu lại không tìm được việc làm, sẽ bị chuyển xuống làm thanh niên tri thức." Tô Cần thở dài nói.
Lục Tư Hoa nói: "Chú ấy không phải vẫn đang ở trong thôn sao? Còn chuyển đi đâu nữa? Cứ ở lại trong thôn không được sao?"
Tô Cần nói: "Một khi danh sách được ấn định, sau này tìm việc làm sẽ càng khó khăn hơn, bất kể là có ở thôn chúng ta hay không." Trừ phi có nhiều mối quan hệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-230.html.]
Lục Tư Hoa ngay lập tức hiểu được sau khi danh sách được ấn định, sẽ không thể tìm được việc làm ở thành phố, rất nhiều thanh niên có học thức ở thành phố phải được đưa về nông thôn, sao có thể để mấy thanh niên tri thức có thể dễ dàng làm việc ở thành phố như vậy? Đương nhiên, con đường này sẽ bị chặt đứt.
Thảo nào thằng ba vội vàng như vậy.
Thấy dáng vẻ trầm tư của Tô Cần, cô ấy nhướng mày: “Ông xã, anh lại nghĩ đến việc giới thiệu việc làm cho thằng ba đúng không?"
Tô Cần tim đập thình thịch: “Không phải chúng ta đã đồng ý không giới thiệu cho nó sao?” Anh ấy đã hứa với vợ, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng lại cảm thấy thằng ba có hơi đáng thương.
Thấy anh ấy nói vậy, Lục Tư Hoa mới cảm thấy yên lòng.
Đang nói chuyện, giọng nói của Tô Thành Tài từ bên ngoài truyền đến: "Anh hai và chị dâu đều ở đây sao?"
Quả nhiên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Con người ấy à, không nói đến thì thôi, vừa nhắc đến là xuất hiện.
Tô Thành Tài cầm một túi đậu nành đi tới: "Anh hai chị dâu, bố bảo đến lúc phân chia lương thực, có ít đậu, nên bảo em mang qua đây một ít."
Tô Cần nói: "Trong nhà vẫn còn đồ ăn, chú mang tới làm gì? Bố mẹ bên đấy còn phải ăn chứ."
"Anh hai anh đừng nói như vậy, trong nhà có đậu mà. Bố sợ nhà anh không có đậu, nếu đợi lần chia lương thực tới thì còn lâu lắm." Tô Thành Tài nói: “Cháu trai với cháu gái muốn ăn mà, em nghe nói Vãn Vãn rất thích ăn đậu nành xào"
Nghe chú ấy nhắc tới Vãn Vãn, sắc mặt Tô Cần và Lục Tư Hoa tốt lên rất nhiều.
Đặc biệt là Lục Tư Hoa, thấy chú ấy thực lòng nghĩ cho Vãn Vãn, trong lòng lại nghĩ thầm: Chẳng nhẽ thằng ba thật sự là người tốt sao?
Anh rể phân tích sai rồi?
Cô ấy khẽ cau mày, không nói gì.
Tô Thành Tài nói: "Tất cả là do em nên anh hai mới phải chịu khổ. Nếu không vì phải chu cấp cho em đi học thì anh hai sẽ có cuộc sống tốt hơn, Kiến Quốc với Kiến Binh có thể đến trường rồi"
Tô Cần thở dài không nói.
Tô Thành Tài còn nói: "Trường học bây giờ kỳ nào cũng phải tốn rất nhiều tiền, trong thôn không có trường tiểu học, muốn học phải lên thị trấn để học. Nếu anh hai không chê, có thể để Kiến Quốc với Kiến Binh học với em, dù sao em ở nhà cũng chả có công việc gì, có thể dạy cháu trai mình lúc rảnh rỗi" Tạm dừng một chút: "Kiến Hoành hiện đang học theo em học chữ đấy."
Lục Tư Hoa há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt hiển nhiên tốt lên rất nhiều.
Tô Vãn Vãn ghé vào cạnh cửa, nhìn bố mẹ và Tô Thành Tài nói chuyện, cuộc trò chuyện của họ truyền đến tai cô bé.
Chú ba muốn làm gì vậy? Rõ ràng vẻ mặt kiên định ban đầu của bố mẹ dường như có hơi buông lỏng.
Vốn dĩ lúc đầu bố mẹ hình như còn nghi ngờ chú ba, đột nhiên nghi ngờ thì nhất định là có người đã nói gì đó với bố mẹ. Nếu không dựa vào sự tin tưởng của bố mẹ đối với chú ba, nhất định sẽ không phát hiện ra chú ấy có vấn đề nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ, bởi vì mấy lời của Tô Thành Tài, dường như lại có chút buông lỏng.
Chú ấy thật sự không có mục đích gì sao, chỉ đơn thuần đối tốt với nhà chú hai, hay là có mục đích gì khác? Muốn đánh động đến trái tim của bố mẹ, rồi nhờ họ giới thiệu việc làm à?
Nhưng trước mắt xem ra, có vẻ như chú ấy không yêu cầu bố mẹ làm bất cứ điều gì, vẫn đang cố gắng xây dựng ấn tượng tốt. Thậm chí lúc cùng anh trai nói chuyện, cô bé còn từ trong miệng anh ba biết được, chú ba không hỏi hay nói bất cứ điều gì. Dường như mọi thứ đều là một cuộc trò chuyện rất bình thường, làm cho tất cả mọi người không thể nghi ngờ.