Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:42
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt của bà nội Tô càng lúc càng đỏ lên, bà ta hét: “Vợ của thằng hai, cô câm miệng lại cho tôi.

Lục Tư Hoa nói: “Hiện tại mẹ bắt con im miệng rồi à, vừa nãy tại sao mẹ lại nói xấu chúng con chứ? Bây giờ con sẽ nói ra hết toàn bộ sự thật, nói cho mọi người biết, để mọi người phân xử cho chúng con Bà nội Tô tức phát điên, bà ta biết Lục Tư Hoa đang định nói chuyện gì, bà ta không muốn cô ấy nói ra chuyện ba năm về trước, làm bại lộ mọi chuyện mà bà ta đã làm trước mặt mọi người.

Làm như vậy sẽ khiến cho cả nhà nội bị mất mặt, cũng sẽ làm cho Tảo Tảo bị mọi người xung quanh phỉ báng.

Lục Tư Hoa thầm hừ lạnh lùng một tiếng, miệng nói: “Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm đón giao thừa, nói thật thì, mọi người trong nhà đều đang rất vui vẻ, tôi còn xuống bếp nấu cơm, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ là chính đêm 30 tết hôm đó lại xảy ra một chuyện như thế này. Con gái của tôi đang chơi ở dưới mái hiên, con bé cũng không chọc ai hay phá phách ai, vậy mà lại bị con bé Tô Tảo Tảo ở bên nhà bác cả đẩy từ trên bậc thềm xuống. Mọi người nghĩ coi, con bé Vãn Vãn nhà tôi còn rất nhỏ, mới một tuổi thôi, con bé Tảo Tảo đó cũng vậy, cũng mới một tuổi. Vãn Vãn bị con bé đó đẩy xuống thì còn giữ được mạng không?"

Nói tới đó, cô ấy liền bật khóc. Cô ấy không giả vờ khóc mà thật sự chảy nước mắt, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh xảy ra lúc đó, bây giờ cô ấy vẫn còn sợ, cô ấy sợ đến mức cả người phát run. Bà con cô bác đang có mặt ở đó đều ngây ra khi nghe Lục Tư Hoa nói ra sự thật. Một đứa trẻ mới một tuổi, mà lại dám đẩy một đứa bé cũng chỉ mới một tuổi khác từ trên bậc thềm xuống? Thử hỏi xem chuyện này sẽ nguy hiểm tới mức nào? Không c.h.ế.t thì cũng sẽ bị liệt thôi.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng cô bé Vãn Vãn đang ở trong lòng của Tô Kiến Quốc, nhìn coi trên người cô bé có bị di chứng gì không. Bà nội Tô hét lên: “Cô câm miệng lại cho tôi! Nha đầu Vãn Vãn nhà cô không phải không bị gì rồi sao? Thằng hai cũng không lên tiếng, cô còn nói gì nữa?”.

“Tại sao con không được nói?” Lục Tư Hoa hừ một tiếng: “Vì sao Vãn Vãn của chúng con không sao cả, trong lòng mẹ không biết hay sao? Nếu không phải lúc đó có một con gà đi ngang qua đúng lúc, nhờ nó làm tấm đệm thịt cho Vãn Vãn của chúng con thì bây giờ chỉ sợ là con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện để cứu chữa rồi! Nhưng lúc đó thì mẹ đang làm gì hả? Mẹ không dỗ dành đứa cháu gái nội Vãn Vãn mới bị đẩy xuống suýt nữa mất mạng đó, ngược lại mẹ lại đi dỗ đứa cháu nội gái mới đẩy người khác xuống đang ngồi đó khóc"

Mọi ánh nhìn của mọi người lại dồn về phía bà nội Tô, nhìn bà ta với ánh mắt khinh thường làm cho bà ta rất xấu hổ.

Mọi người cũng rất tò mò, tại sao cả nhà Tô Cần mới đi qua nhà nội ăn giao thừa đó, không được bao lâu thì đã trở về rồi, rồi tự nấu cơm nước.

Lúc đó mọi người đều hiếu kỳ, tưởng là hai nhà lại xảy ra cãi vả, mọi người ai cũng biết tính của bà nội Tô rồi, nhưng lại không ngờ ră gf giữa hai nhà lại xảy ra nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy. Nếu không phải vợ của Tô Cần nói ra thì đến giờ mọi người vẫn không biết.

Bà ta cũng định mở miệng để phản bác lại, nhưng bà ta không mở miệng ra được.

“Mẹ còn muốn bắt chúng con đưa tiền cho mẹ để chữa bệnh cho Tô Tảo Tảo đó hả, tại sao mẹ có thể làm như vậy được hả? Con còn thấy xấu hổ thay cho mẹ.” Lục Tư Hoa trách móc không thương tiếc.

Mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đều cho rằng Lục Tư Hoa nói rất đúng. Con gái của cô ấy bị người ta đẩy xuống cầu thang, suýt mất cả mạng, bây giờ thủ phạm bị ốm rồi quay ngược lại bắt họ đưa tiền chữa bệnh, đó là tính khí của Lục Tư Hoa còn tốt, không mở miệng chửi ngay tại chỗ, đó là giữ thể diện lắm rồi.

Nếu đổi lại là bọn họ, e là sẽ cắt đứt quan hệ ngay tại chỗ, còn bắt đưa tiền nữa hả?

“Nếu cháu gái cưng của bà ta bị bệnh, sốt đến 40 độ, tại sao bà ta còn có thời gian tới chặn nhà của chúng tôi? Nghe nói đã đứng đó chặn hai ngày rồi, không phải đi đâu mẹ cũng nói Tô Tảo Tảo đó là phúc tinh mà, là cháu gái cưng nhất của mẹ mà? Hoá ra đây là tình thương của mẹ à? Xem ra vẫn là tiền quan trọng hơn, mạng của con cháu có thể đặt qua một bên.

Bà nội Tô nói: “Nếu tôi có tiền thì tôi đến đây đòi tiền cô để làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-227.html.]

Lục Tư Hoa nói: “Chẳng lẽ nhà của chúng con giàu có lắm à? Lúc tách hộ ra, không phải đã phân mỗi nhà một trăm rồi sao? Bên nhà bác cả không có tiền thì chúng con lấy đâu ra tiền chứ? Hơn nữa, chúng con đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả rồi, đương gia chúng con đã gửi giấy tờ lên uỷ ban thôn rồi."

Mọi người trong thôn xôn xao, hoá ra nhà của Tô Cần bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà bác cả Tô Đại Lực rồi à? Bọn họ vẫn không hay biết gì. Nếu đã cắt đứt quan hệ rồi thì nhà bác cả còn tới đòi tiền, còn suýt hại c.h.ế.t con gái của nhà người ta rồi, vậy mà vẫn dám mở miệng đòi tiền được à?

Bọn họ chợt nhớ lại chuyện năm ngoái, bà nội Tô đã tự tay vứt con gái của nhà người ta cho bầy sói, giờ mới thấy chuyện đó đúng là bà nội Tô có thể làm ra được.

Ánh mắt mọi người nhìn bà nội Tô ngoại trừ khinh thường ra, còn có những suy nghĩ khác nữa.

Bà nội Tô sau khi bị Lục Tư Hoa công kích liên tục thì chán nản bỏ đi.

Sau khi về nhà, Tô Kiến Quốc giơ ngón cái lên và đưa về hướng Lục Tư Hoa: “Mẹ à, mẹ lợi hại quá đi"

Lục Tư Hoa thì chỉ cười mỉm: “Thật ra cha con cũng rất lợi hại.

Tô Kiến Quốc nói: “Bố có dám phản bác lại bà nội đâu."

“Con không thể nói như vậy được, dù sao thì bố con cũng là con trai của bà nội con, bố con mà làm như thế thì trong lòng bố con cũng áy náy nhiều lắm. Nhưng mẹ thì khác, mẹ chỉ là con dâu của bà ta, giữa mẹ và bà ta sẽ có một khoảng cách. Cô ấy nhìn qua Tô Cần.

Tô Kiến Quốc nói: “Cho dù là thế đi nữa thì bố làm như vậy cũng chưa đủ.” Lục Tư Hoa nói: “Con không được nghĩ bố của con như thế. Nếu nói vậy thì sau này khi các con trưởng thành, các con cũng sẽ đối xử tuyệt tình với mẹ như vậy sao?"

“Mẹ, đâu có giống nhau, mẹ sẽ không đối xử vô lý giống như bà nội, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này"

Lục Tư Hoa vừa cười vừa nói: “Con đó chỉ có cái miệng dẻo ngọt thôi."

Lại nói: “Bà nội của con không phải vậy đâu, trong mắt của bố con, bà ta cũng là một người mẹ, cho dù bà ta có làm sai điều gì thì bố con có thể không quan tâm tới bà ta, nhưng tuyệt đối bố sẽ không chửi bà ta. Như thế thì bố sẽ không thể ở lại trong cái thôn này được nữa. Và mẹ cũng vậy, cho dù có giận hơn nữa, mẹ cũng không thể chỉ tay vào mặt bà ta mà chửi được"

Kiến Quốc và bọn trẻ đều gật đầu, Kiến Binh và Kiến Dân chúng nó còn nhỏ, nghe không hiểu những lời Lục Tư Hoa nói, Kiến Quốc thì có thể hiểu được rôi.

DTV

Mặc dù Tô Vãn Vãn tuổi vẫn còn rất nhỏ, nhưng cô bé lại có tâm tư của một người trưởng thành, thêm vào đó cô bé có thể hiểu được tâm lý của mẹ mình.

Trước đây Lục Tư Hoa vẫn luôn làm tốt bổn phận của một nàng dâu, nhưng sau khi cô ấy vứt bỏ đi những suy nghĩ đó thì cô ấy không còn cảm thấy áp lực và lo lắng nữa. Cô ấy cảm thấy thoải mái hơn, tự nhiên cũng sẽ không sợ bà nội Tô nữa.

Trong lòng của Vãn Vãn, thật ra cô bé cảm thấy bà nội Tô rất đáng thương.

Loading...