Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:37
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bí thư Lý sợ hết hồn, ôm Vãn Vãn chạy theo, ghé vào cửa nhìn Mạnh Tuyết Trân nôn thốc nôn tháo ở đó, dáng vẻ khó chịu ấy khiến anh ấy rất đau lòng.

"Tuyết Trân, làm sao vậy?" Anh ấy sốt ruột hỏi.

Mạnh Tuyết Trân muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa há miệng ra, cô ấy lại "Ọe" một tiếng bắt đầu nôn khan, nôn cho đến khi trời đất mù mịt.

Tô Vãn Vãn nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Mắt của Tô Vãn Vãn từ từ sáng lên, khóe miệng cũng nở nụ cười, chỉ vào Mạnh Tuyết Trân hét: “Em trai Tuy là cô bé chưa từng mang thai, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy rồi chứ? Nhìn cử chỉ của Mạnh Tuyết Trân rất giống với một vài tình tiết mang thai hay diễn trong ti vi. Cô ấy cứ ngửi thấy mùi tanh là buồn nôn, nhưng không giống với biểu hiện của người có thai cho lắm thì phải?

Chỉ nghĩ tới đó thôi, đôi mắt của cô bé sáng lên và khoé môi cũng mỉm cười, có thai thì tốt rồi. Không phải mẹ nuôi luôn mong muốn có một đứa con trong suốt mười mấy năm nay sao? Đây đúng là tin tốt mà.

Lời của Tô Vãn Vãn khiến hai người bí thư Lý và Mạnh Tuyết Trân đều ngớ ra, họ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Vãn Vãn.

Em trai? Có thai rồi? Mạnh Tuyết Trân là y tá, ngay từ đầu cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng khi được Vãn Vãn nhắc nhở, dường như cô ấy lại nhớ tới điều gì đó.

Nguyệt sự của cô ấy đã muộn nửa tháng rồi, về dạ dày thì hôm nay có tình trạng buồn nôn, nhưng mấy ngày nay hình như có gì không đúng lắm, đặc biệt là người rất dễ mệt.

Chẳng lẽ có thai thật rồi sao?

Bí thư Lý miệng run lẩy bẩy hỏi: “Tuyết Trân, em thật sự có thai rồi à?"

Mong mỏi 15 năm rồi, đến khi hai vợ chồng họ đã không còn ôm hy vọng đó nữa thì lại thật sự mang thai rồi?

Có thật vậy không? Có phải là dạ dày của Tuyết Trân không được khoẻ hay không, hay là cô ấy thật sự mang thai rồi?

Mạnh Tuyết Trân lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, có khả năng là ... chắc là có thai rồi? Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi, sẽ biết ngay thôi mà?"

Tô Văn Vãn ngồi ở đó bịt miệng cười, ôi trời ơi mẹ nuôi đang căng thẳng hay sao nên mới e dè khi đối mặt với chuyện lớn thế này?

Trực giác của cô bé mách bảo rằng mẹ nuôi đã có thai rồi.

Lục Tư Hoa ở bên đó đã nấu rất nhiều món ngon. Vừa nãy khi cô ấy và Mạnh Tuyết Trân đang nấu ăn, chị Tuyết Trân đột nhiên ngất xỉu. Lục Tư Hoa bị dọa sợ, vội vàng đỡ cô ấy ra ngoài rồi vứt công việc nấu ăn qua một bên.

Nhìn thấy hai người đang đi tới, trên mặt lộ vẻ hình như có chuyện vui nhưng lại có vẻ hơi do dự, cho nên Lục Tư Hoa mới để ý, cô ấy hỏi: “Chuyện gì thế? Có phải chị Tuyết Trân bị bệnh gì hay không vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-225.html.]

Mạnh Tuyết Trân miệng run lẩy bẩy nói: “Chị... vừa nãy chị ngửi thấy mùi cá tanh, đột nhiên chị cảm thấy rất buồn nôn, có lẽ chị đã có thai rồi. Trên mặt của Bí thư Lý toàn là nụ cười: “Chắc chắn là có thai rồi, Tuyết Trân trước nay đều khỏe mạnh, không có vấn đề gì về phương diện đó, chắc chắn là có thai rồi."

Lục Tư Hoa và Tô Cần vui mừng thay cho hai người họ, hai vợ chồng của bí thư Lý luôn muốn có một đứa con, họ đã chờ đợi 15 năm nay rồi. Bây giờ có thể mang thai, đây là chuyện vui mừng nhất đối với hai vợ chồng họ rồi.

Lục Tư Hoa nói: “Vậy để em làm thêm vài món nữa, chúc mừng hai người.

Bây giờ hai vợ chồng bí thư Lý chỉ muốn lập tức, ngay bây giờ tới bệnh viện để khám, nhưng đã giờ này rồi, cũng nên ăn cơm xong đã rồi đi. Huống hồ, Tết chỉ có bác sĩ trực ca, không phải tất cả bác sĩ đều đi làm. Mạnh Tuyết Trân suy nghĩ lại, bác sĩ Trương khoa phụ sản hình như không đi làm, cô ấy có nên qua phòng khám khác khám thử không?

“Thật ra, chị Tuyết Trân à, với tình hình hiện tại của chị thì đã chắc chắn tám chín phần rồi, chắc chắn là chị đã có thai rồi. Nhưng đi bệnh viện khám, đó chẳng qua là để khẳng định lại thôi, cũng để yên tâm hơn. Nếu bác sĩ phụ khoa không đi làm, chị có thể tìm đồng nghiệp của chị, hoặc là tới chuyên gia trung y bắt mạch cho chị?"

Mạnh Tuyết Trân cũng có nghĩ tới điều này, nhưng mà trung y thì thôi đi, hiện tại trung y đang bị đả kích nặng nề, thậm chí đã có tên trong danh sách của ủy ban cách mạng, cô ấy cũng không tiện làm phiền người ta, để tránh làm cho người ta càng bị nhắm vào, như vậy sẽ không tốt.

Trên bàn toàn là đồ ăn ngon, nhưng Mạnh Tuyết Trân không ăn được món nào cả. Bây giờ thậm chí cô ấy chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ thì sẽ không nhịn được mà nôn ọe.

Cuối cùng thì bữa ăn này cũng đã kết thúc một cách vội vàng. Bí thư Lý vẫn còn muốn uống rượu với Tô Cần, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là Mạnh Tuyết Trân, cả nhà của Tô Cần đều quan tâm tới sức khoẻ của cô ấy.

Khi ra về mọi người vẫn không quên nói tới chuyện đó.

“Chị Tuyết Trân nếu như chị thật sự có thai thì đúng là chuyện đáng vui mừng nhất rồi. Hai vợ chồng anh Lý cưới nhau cũng được 15 năm rồi, mà mãi vẫn chưa có con, bây giờ có rồi, đây chính là người tốt thì được báo đáp, được may mắn đấy” Lục Tư Hoa đột nhiên cảm thán.

Tô Cần nói: “Còn không phải sao? Em có biết không, vừa nãy anh Lý nói với anh, anh ấy đã chờ đứa con này 15 năm rồi, cứ tưởng là anh ấy sẽ không có duyên với con cái. Không ngờ bây giờ lớn tuổi rồi, lại có con muộn. Tuy bây giờ vẫn chưa chắc chắn là có thai hay chưa, nhưng cảm giác là có đấy.” Anh ấy vừa nói vừa lau nước mắt, là đàn ông con trai mà khóc thành ra như vậy, chứng tỏ anh ấy vui mừng đến mức nào.

“Đừng nói hai người họ, ngay cả chúng ta khi nghe được tin này, không phải cũng thấy vui sao? Chị Tuyết Trân cứ kéo tay em nói, nếu chị ấy thật sự có thai thì chính là nhờ có Vãn Vãn nhà chúng ta, Vãn Vãn chính là tiểu phúc tinh đấy"

DTV

Tô Cần nói: "Cái gì mà tiểu phúc tinh chứ, chúng ta nói với nhau thì được, chứ đừng truyền ra ngoài, hiện tại tình thế căng thẳng, nếu như có người nghe được mấy lời này thì sẽ không có lợi cho nhà chúng ta đâu" Anh ấy lại căn dặn mấy đứa Kiến Quốc: “Các con nghe cho rõ đây, chuyện này tuyệt đối không được khoe khoang nói ra bên ngoài, nghe rõ chưa hả?"

Tô Kiến Quốc nói: “Những chuyện thế này con biết rồi, con có phải bà nội đâu, đi đâu cũng nói Tảo Tảo kia là phúc tinh này phúc tinh nọ, không bị gì đó là cô bé còn hên. Bà nội còn đi nói Vãn Vãn của chúng ta là tai tinh của cái nhà tai họa này, đâu phải bà ấy nói là đúng đâu"

“Con thấy Tô Tảo Tảo kia đâu có huyền bí, cũng đâu có phúc khí như bà ấy nói đâu.

Tô Cần nói: “Con đừng có thảo luận người khác như thế nào, bà nội con thích khen nhà bác cả như thế nào thì cứ để bà ấy khen đi. Là phúc khí cũng được, tai tinh cũng chẳng sao, gia đình của chúng ta cứ vui vẻ hòa thuận, vậy là tốt lắm rồi."

Tô Văn Vãn gật đầu liên tục, về việc này thì ba Tô nói không sai chút nào. Phúc khí thì có thể làm được gì chứ? Trong sách nói, nguyên chủ vốn dĩ cũng rất may mắn, nhưng cuối cùng lại vì nữ chính được trọng sinh đã lấy hết đi những cơ duyên đó, cuối cùng lại là vì cái gì? Kết cục nguyên chủ lại c.h.ế.t thảm như vậy, rốt cuộc thì có được cái gì chứ? Cả nhà chú hai, cho đến cuối cùng nhà nát người vong, cũng chưa thật sự được tách hộ.

Cô bé cho rằng con người nhất định sẽ thắng được ông trời, đó mới là điều quan trọng.

Bây giờ, nhà chú hai đã tách hộ rồi, cho dù không có cái gọi là phúc khí, vẫn có thể sống rất tốt mà. Đương nhiên nếu có phúc khí thì chỉ như thêu hoa trên gấm thôi.

Loading...