Xuyên Qua Ta Sống Một Cuộc Đời Nông Nhàn - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-12-06 12:25:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần Đường Hà và Chu Nam Sinh chuyện thống khổ.
Kiếp Đường Hà là xa trông rộng, nàng bản chất sự việc so với Chu Nam Sinh càng thêm rõ ràng. Tình trạng mắt của Chu gia cố nhiên hơn so với nông hộ khác, nhưng chẳng qua khá hơn một chút mà thôi, một cửa hàng nhỏ chẳng lẽ thể chống đỡ ba gia đình bọn họ lo áo cơm? Huống chi tuy là tình, cũng thời điểm ý kiến đồng nhất, thể tính sổ công khai, ngược vì tình mà mai phục tai họa ngầm.
Kiến thức Chu Nam Sinh so với thanh niên nông thôn bên cạnh nhiều hơn chút, mơ hồ hiểu thê t.ử đạo lý, nhưng kiến thức của mắt hạn, phương diện tình cảm, càng tin tưởng cửa hàng nhà càng ngày càng lớn, tiền kiếm đủ để con cháu chi tiêu, một ngày tiểu quan, bọn họ sẽ tranh chấp. Đường Hà lo lắng vớ vẩn, chuyện đó sẽ phát sinh.
Đường Hà hiểu rõ Chu Nam Sinh, hiểu của Chu Nam Sinh khác xa so với nàng. Vì nàng cũng chỉ một chút ngừng , nhẹ một tiếng, cố chấp yêu cầu trượng phụ lập tức hiểu chuyện ngay.
——-
Người nông dân bận rộn mệt mỏi một năm, thán giêng là thời gian nhàn hạ hiếm .
Chu gia mùng bảy tháng giêng cửa hàng ăn, công việc nhà bọn họ ít hơn so với nhà bên cạnh, chỉ một chút việc nhà, Đường Hà và Dương thị chia sẻ, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đối với Đại tẩu , Đường Hà cảm thấy thú vị. Kiếp nàng cơ hội gặp như : Ngươi lùi một bước, tiến một bước, ngươi nhượng bộ chút nào, cũng ngoan cố chống chế, ngược thuận thế lui về phía , bất kể trong lòng tẩu khó chịu , ít nhất mặt lúc nào cũng híp mắt, chút bộ dáng để bụng nào.
Dương thị bất động thanh sắc, chủ động ôm đồm chuyện nhà, Đường Hà lúc giúp nàng trêu chọc Khoai Tây oa, tựa như dụ dỗ Đào Đào, kể cho bé chuyện cổ tích. Dĩ nhiên đổ nước tiểu, tưới rau vẫn là Đường Hà .
Đường Hà là tính cách so đo, chuyện nên nàng vẫn . Nàng và Dương thị từng bộc phát cãi vã, cũng ý định bộc phát. Chu lão và Từ thị, lão phu thê hai thấy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Duy trì một đại gia đình, để cho mâu thuẫn biến mất là chuyện dễ dàng gì.
“Thê t.ử Tam nhi việc tệ,” Chu lão với bạn già, “Trước cảm thấy Đại tẩu chút tâm nhãn, chịu để khuôn mặt tươi với , đối với chị em dâu nhịn tính tình khó chịu. Hôm , Tam tẩu càng tính tình hiếm , thử nghĩ một , thật đúng là từng con bé một câu nặng lời. Tam nhi thật là cưới đúng .”
Từ thị cho là ông ‘ý hữu sở chỉ’, mặt chút ngượng ngùng, năm bà với nhà đẻ tình huống Trương Xuân Giang, Từ lão cảm thấy hôn sự lợi gì, chút , Từ thị hận, mắng ca tẩu cháu thông suốt, cuối cùng vẫn là bà Trương Xuân Giang, cảm thấy thể, cố gắng chủ trương với Châu Nương, định cửa hôn sự với Trương Xuân Giang. Hôm nay đại thế định, Từ thị thở phào một cái, càm thấy cuối cùng tháo xuống một tảng đá lớn.
“Không câm điếc bà cô,” Chu lão , “Ta khổ sở, mệt mỏi cả đời, cưới thê t.ử cho Bắc Sinh xong, nhiệm vụ đời coi như thành. Bọn chúng mấy tiểu phu thê sống chung một mái hiên, gì va chạm để bọn chúng tự giải quyết , ý định quản, bà cũng cần quản nhiều lắm. Chúng mất cả đời với bọn chúng, bọn chúng thất vọng, nếu quan tâm nữa, bọn chúng còn ngại chúng xen việc khác, .”
Từ thị do dự đáp: “… Được.”
Chu lão gia t.ử đối với Đường Hà cũng mãn ý, ban đầu hôn sự cháu trai khúc chiết, ông lo lắng nếu như hôn sự với Đường gia , khó tránh khỏi thông gia thành thành kẻ thù, Từ gia mặc dù càn quấy, nhưng cũng là thích đắn, nếu như Đường Hà gả tới đây, vì danh tiếng Châu Nương, Nam Sinh nhất định cưới con bé. Lão gia t.ử khi nào thì chịu nổi thích như Từ lão và Từ Phúc Trụ? Lão gia t.ử còn suy nghĩ đến vấn đề dưỡng lão của tiểu lúc lâm chung, cố gắng kết thông gia với Đường gia là lựa chọn nhất, vì ông tự mặt thuyết phục Đường Hà. Lúc cảm thấy nha đầu là một thông minh. Hiện tại ở chung một mái nhà quan sát xuống, thấy nàng chừng mực: Vì bản tranh thủ nhất định, thể nhượng bộ đúng lúc.
Chu lão gia t.ử tính toán hồi lâu, cảm thấy ban đầu hứa hẹn chuyện ở riêng với Đường Hà, chút khó giải quyết. Nhà ai hi vọng bộ ‘kỉ đại đồng đường’ tu cự đại phúc khí? Chu lão gia t.ử cảm thấy, ông vẫn còn sống nhiều năm, chuyện ở riêng đến mặt, tạm thời cứ để đấy . Huống chi cứ việc mắt, coi như ở riêng, Đông Sinh một phòng, Nam Sinh một phòng, cuộc sống trôi qua quá kém. Chỉ Bắc Sinh… Chu lão gia t.ử mặc dù kí thác kỳ vọng với , cũng mơ hồ hiểu nếu như thi , mắt cao hơn đầu, thích ứng với cuộc sống hoa màu, cuộc sống thể trôi qua suôn sẻ, đến lúc đo chính là trưởng bối truyền thụ tư tưởng hại .
Lão gia t.ử tìm đến cháu trai út, hỏi: “Bắc Sinh, đầu xuân chính là thi phủ thử, con nắm chắc mấy phần?”
Loại vấn đề thật khó trả lời, nếu nắm chắc, cố gắng của và nhà bỏ coi là gì? Nếu nắm chắc lớn, cuồng vọng, đến lúc , mặt mũi để ở đây? Chu Bắc Sinh chần chờ hồi lâu, chỉ thể thấp giọng đáp: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
“Hết sức là .”
——
Ban đầu Chu Nam Sinh ở nhà cũ, khi thành ở đó nữa, Đường Hà sợ phòng ốc lâu ai ở tan hoang, thỉnh thoảng qua quét dọn, kiểm tra tường dấu hiệu thủng, nứt .
Nhà cũ yên tĩnh cũ kỹ, chính là phòng ngoài qua một trận gió, khe hở mái le lói vài ánh mặt trời sẽ rơi đầy bụi bẩn.
Đường Hà thích nơi , chân tường nhiều năm rêu xanh, trong khe tường cây dương xỉ run rẩy, xà ngang đường sảnh, tổ chim yến bỏ trống, song cửa gỗ khắc hoa, nàng đều thích.
Mấy ngày nay mặt trời ấm áp, Đường Hà thường mang ghế sân phơi nắng, mượn bút lông Chu Nam Sinh dùng gần hỏng, chấm nước trong thùng, trong sân, lấy đá phiến trơn bóng giấy, chống cổ tay luyện chữ.
Thời điểm Chu Bắc Sinh đến, thấy cảnh tượng nàng đang ngưng khí luyện chữ. Chữ bằng nước, một thời gian sẽ ngấm trong , thì cũng mặt trời chiếu đến bốc , nhưng điều cũng để Chu Bắc Sinh thấy nàng chữ như gà bới.
Hắn nhịn “Xì” một tiếng.
Đường Hà sớm một bên, tính để ý , tiếp tục nghiêm túc, tiếp tục xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ta-song-mot-cuoc-doi-nong-nhan/chuong-66.html.]
Chu Bắc Sinh đợi một lúc, thấy nàng lên tiếng chào hỏi, thể gì khác hơn là chủ động hỏi: “Tam tẩu, Tam ca ?”
“Sang nhà Ngũ cụ bà cách vách xin hai chén nước gạo nóng.” Đi một lúc , đoán chừng lão nhân lôi kéo chuyện .
Loại chuyện nữ nhân nên ? Chu Bắc Sinh hé miệng, ngậm . Tam ca căn bản với thê tử, quả thực chả giống ai.
Hai , cứ như trầm mặc.
Đường Hà tự giác luyện xong định mức một ngày, thu hồi thùng gỗ và bút lông, chuyển từ ghế nhỏ sang ghế băng lớn, thư thư phục phục một quyển ‘Sơn Thủy du ký’.
Chu Bắc Sinh càng chờ càng phiền não, Đường Hà tự tại cho đè nén, nhịn châm chọc : “Tam tẩu, sách tẩu hiểu ?”
Đường Hà để sách xuống, một cái.
Nàng cảm thấy bất đắc dĩ, nhiều năm nàng chung đụng với thiếu niên cuồng vọng phản nghịch, chọn lựa phương pháp để ý đến bọn họ là biện pháp thích hợp ?
“Cầm lấy.” Nàng đưa sách cho .
Chu Bắc Sinh giải thích , “Làm gì?” Hắn nhận lấy.
“Mở sách , bắt đầu từ tờ thứ nhất .”
Đường Hà bình thản thuật , cho dù văn tự du ký nửa văn cổ, nhưng kiếp nàng kinh nghiệm thi vô , cộng thêm cường độ công việc huấn luyện, tán dương nhưng mà trí nhớ nàng qua là quên , cho nàng đối với sự vật tạo thành một loại ấn tượng kiểu ngăn kéo: Chỉ cần xem qua, khi cần nhớ , thời điểm trình bày, trí nhớ trong đầu nàng giống như mở ngăn kéo, lấy đồ là .
Sách du ký văn phong hào phóng, màu sắc đẽ, lôi cuốn ngoạn mục, Đường Hà hai , nàng tự nhận thuật ít nhất bảy tám phần.
Chu Bắc Sinh đợi nàng xong, ngây dại.
Đường Hà lên. Chu Nam Sinh nhà Ngũ cụ bà quá lâu, nàng định tìm .
“Chờ một chút!” Chu Bắc Sinh xiết chặt quyển du ký, gọi nàng , “Tẩu… Làm ?”
“Đọc hai thì nhớ chứ .”
“Tẩu? Không thể nào…” Chu Bắc Sinh càng thêm giật , hôm nay vấn đề ông nội hỏi tâm tình sa sút, vốn là tâm sự, trò truyện với Tam ca, kết quả hiện tại Tam tẩu cho kinh ngạc. Hắn tự hỏi hai còn biện pháp nhớ hết một quyển sách, thì là ngày thường khen đều là giả dối ? Kỳ thật bằng một phụ nhân?
Đường Hà sắc mặt biến ảo của , thở dài, “Bắc Sinh, Tam ca học, chính là nổi bật trong đám đồng môn, bản đương nhiên tư cách kiêu ngạo, cảm thấy phụ nhân chúng kiến thức, thuận mắt ? Chỉ là cảm thấy, một thể tất cả thứ đều xuất sắc , tỷ như Đại tẩu nấu cơm ngon, đào củ từ nhanh, chuyện sánh bằng chúng ? Mỗi tập trung tinh thần việc khác , đương nhiên am hiểu giống , thể so sánh với . Sau hi vọng bởi vì thi khoa cử mà khinh thị . Nếu cuộc sống thật thoải mái, cũng mệt mỏi tình cảm Tam ca dành cho , ?”
Nếu là thường ngày, Chu Bắc Sinh nghĩ nàng thể đạo lý lớn , hoặc là , cũng thẹn quá hóa giận. Chẳng qua hôm nay kinh hãi, tự chủ lẩm bẩm : “Tẩu chỉ là đào củ từ…”
Coi như trong lời nàng dưỡng khí, chỉ hai mới thể thuộc lòng du ký, trí nhớ , thật sự khó . Mình ngay cả phụ nhân nông thôn cũng bằng, còn gì đến khoa cử đây?
Đường Hà sắc mặt xanh đen, chấn kinh quá lớn, trong lòng bất đắc dĩ, sử dụng chiêu ‘ngươi lợi hại còn lọi hại hơn, ngươi khỏi huyên náo lớn lối’, nàng cũng chút ngượng ngùng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."