Xuyên Qua Ta Sống Một Cuộc Đời Nông Nhàn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-12-06 12:25:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến khi mặt trời gần xuống núi, đoàn rốt cục cũng xuống chân núi.
Người trẻ tuổi tàm tạm, lão nhân cùng hài t.ử kiệt sức.
Đến thôn, các phòng tản trở về nhà , một vài trưởng bối, dặn dò con dâu rửa mặt một phen, đó mau chóng đến từ đường sắp mâm.
Từ thị chính nhi tám kinh, con dâu chỉ Dương thị, lòng cho Đường Hà cùng giúp một tay, nhưng rốt cuộc chính thức gả tới đây, hôm nay Đường Hà là khách nhân, nếu giúp việc, chừng chị em dâu thầm thì, Từ thị là một chồng khắt khe với con dâu.
Đường lão khuyên nữ nhi mấy câu, để nàng biểu hiện , chính là một bên Chu Nam Sinh, mặt mang theo nụ , hiển nhiên nàng cực nguyện ý, đành chịu khó một chút.
Đường Hà cũng để ý tới, giúp đỡ một chút việc, lấy tính cách nàng thật cả, nhưng nàng cảm thấy tâm tình chút hỏng bét, quả thật ấn tượng của nàng đối với Chu Nam Sinh tệ, nhưng cái gì đặc thù tình cảm, thì . Cha nàng cũng Đại ca tâm tính thô ráp, thấy cái gì đúng, nàng là trong cuộc, nhạy cảm hơn, Chu Nam Sinh chào đón nàng.
Đường Hà bỏ cuộc giữa chừng.
Dĩ nhiên chuyện mới bắt đầu, nàng chuyện kết quả, cha đối với nàng mặc dù , nhưng chuyện hôn nhân do trưởng bối chủ, bọn họ thật lòng cảm thấy Chu Nam Sinh là lựa chọn nhất cho khuê nữ. Về phần vấn đề chồng, nhà ai đây? Lý thị khuyên nàng hết nước hết cái, “Sống lâu, chồng sẽ con thành thật, hai sẽ sống với thôi.”
kiếp Đường Hà gặp qua nhiều , xem qua nhiều chuyện, nàng thời buổi , chồng là quyết định ghét con dâu , nàng ân cần lấy lòng cũng cần thiết.
Ở hôn nhân kiếp của nàng, cha chồng và chồng khi về hưu, đều theo chân bọn họ ở một thời gian ngắn, nàng và cha chồng cực kỳ khách khí lãnh đạm. Nàng vẫn cho là, so với tivi đủ loại chồng nàng dâu phân tranh, nàng tệ lắm. Không nghĩ một thời gian cha chồng kiên trì , nàng gây lộn cùng chồng, mới từ trong miệng cha đối với nàng hài lòng.
Nàng giáo dục, nàng cố gắng thành công việc, đối với gia đình việc nhà, đối nhân xử thế, trong mắt ngoài khen ngợi tất cả ưu điểm, trong khi trong mắt cha đúng tý nào. Nàng tại thể nấu cơm? Tại thể ba mươi tuổi vẫn sinh con đây? Mua quà cho bọn họ, sẽ nghi ngờ quản gia đây.
Đường Hà tin tưởng, cho dù nàng nấu cơm, cho dù nàng sớm sinh con, sự thật bọn họ thích nàng sẽ đổi. Sau nhớ đủ loại hôn nhân, Đường Hà cảm thấy, nàng và chồng càng ngày càng xa, liên quan đến chuyện liên tiếp oán trách nàng trong điện thoại.
Mẹ chồng đối với hôn nhân của trẻ tuổi sức ảnh hưởng mãnh liệt.
Tựa như cha nàng , Chu Nam Sinh tệ. Theo nàng quan sát, là điển hình nam nhân của thời đại , là vươn lên, khả năng việc, thể nuôi gia đình, hiếu thuận cung kính với cha trưởng bối.
Bản Đường Hà thích hiếu thuận, một đối với cha còn cảm ơn, như thể yêu khác ? Chính là đối với thê t.ử cưới, thời điểm trẻ tuổi vẫn còn vui vẻ, nhưng lâu năm, thê t.ử nhan sắc suy tàn, tất nhiên sẽ lạnh nhạt.
Đường Hà sợ cũng chính là phần hiếu thuận, nàng cảm thấy Chu Nam Sinh lớn nhỏ, chính là trong tỷ cha quên vạn năm chính là lão Nhị, những lão Nhị bởi vì hàng năm xem nhẹ, như đối với cha oán hận, kỳ thực thiếu thốn tình cảm, sẽ dễ dàng trái với ý nguyện cha .
Nàng thấy Chu Nam Sinh, chính là một điển hình lão Nhị. Nàng và con Chu gia tiếp xúc ba , nàng phát hiện Chu Nam Sinh cho dù tình nguyện, cũng trực tiếp với cha .
Mẹ chồng nàng dâu trong lúc cần nhi t.ử và trượng phu t.h.u.ố.c bôi trơn, nếu như thời gian dài bọn họ thiên vị một bên, nhất định là bi kịch.
Đường Hà thật lòng cảm thấy mệt mỏi. Bên tai Chu Nam sinh thấp giọng hỏi thăm, mệt , nàng lắc đầu một cái.
Người thanh niên với nàng quan hệ khác thường, từ khi bọn họ đính trở , lấy quan niệm nhân luân của xã hội thời đại mà , bọn họ trở thành phu thê là tất nhiên, nếu như nàng gả cho , như nàng cũng gả cho khác, hoặc là gả , cũng là trong sạch. Mặc dù Đường Hà cho là lấy tính cách của , đó là chuyện cực kì bi thảm, nhưng mà đối với Đường gia, là chuyện thể thừa nhận.
Đường Hà thầm than một , tự với , coi như hết, cách nào đổi, chỉ đón nhận, cuộc sống luôn mưu cầu.
Trời chiều ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ như lửa đỏ, đốt đầy nửa bầu trời.
Các nàng dâu dọn vài bàn lớn ở trong và ngoài sảnh, bọn nhỏ giúp đỡ bày ghế, đồ ăn nóng hổi bê lên bàn. Mấy lão nhân xuống, nam nhân bê lên mấy hũ rượu, tính chè chén một phen, bọn nhỏ ngày thường khó ăn nhiều thịt, sớm kéo vạt áo mẫu náo ăn cơm.
Đường Hà thích thế tục náo nhiệt, hạnh phúc như . Phong tục dân nông thôn coi trọng gia tộc truyền thừa, đến dịp thời vụ, mỗi đại gia đình đều gọi con cháu , ha ha, ở một chỗ ăn mừng.
Vậy cũng là chuyện vui trong sinh hoạt, Đường Hà nghĩ, cần sợ hãi đau khổ, cứ vui vẻ hạnh phúc nâng chén .
Trên bàn, mấy lão nhân cậy tuổi và bối phân, hỏi Đường Hà nhiều vấn đề, Đường Hà mỉm nhất nhất trả lời.
“Thất nữu, cháu gái ngươi , thích ngay.” Phía Đường Hà, Ngũ cụ bà . Lão nhân tính bối phận là Ngũ thẩm Chu thị, vì gọi luôn nhũ danh của bà.
“Không tệ.” Chu thị hiền lành về phía Đường Hà, giọng che dấu đắc ý. “Tiểu Hà nhà chúng con thanh tú ? Tính cách hiếu thuận. Nam Sinh nếu cháu ngoại trai thiết, con còn bỏ Tiểu Hà, đem cho nó .”
Những lão nhân khác sôi nổi , lão nhân cùng thế hệ Chu thị trêu ghẹo, “Nam Sinh nhà chúng tuấn tú nhân phẩm, nếu Tiểu Hà cháu gái Thất nữu, còn nỡ mối cho nàng .”
Đường Hà thỉnh thoảng lên chia thức ăn cho mấy lão nhân, bọn họ trêu ghẹo gay gắt, đúng lúc nàng cúi đầu, bộ tiểu nữ nhi hổ.
Mấy lão nhân đang bàn về thị phi các nhà, lúc ngoài sảnh truyền đến một trận huyên náo. Nghe mấy câu thì lão nhân phía ngoài đường, “Hình như nhà thông gia Tiểu Cẩu t.ử đến, gì mà… Khuê nữ cùng Nam Sinh định hôn ước…”
Chu thị thoáng cái sắc mặt khó coi. Chính là cách bàn Đường lão cũng dỏng tai lên , kịp tức giận, hết về phía khuê nữ, lo lắng nàng chịu .
Trong lòng Đường Hà nghĩ, đến !
Cha Châu Nương còn đang ồn ào, “Lão Từ gia và Chu gia là bà con chính nhi tám kinh, đời vạn cũng đạo lý bội tín bội nghĩa với thích như !”
Bởi vì từ đường phòng bếp, hôm nay Chu gia chọn chỗ Chu Nam Sinh ở phòng bếp, thật thì trong vườn nhà xếp mấy hòn đá đơn giản bếp nấu đồ ăn. Tối nay, Từ thị và mấy chị em dâu đang thẩm tra đối chiếu khâu cuối cùng của đồ ăn, thê t.ử Đại nhi vội vã chạy tới nhà đẻ bà tới náo loạn.
Từ thị hoảng sợ chạy đến từ đường, còn đến cửa, xa xa tiếng Đại ca bà la hét lão Chu gia xin Từ gia.
Từ thị cảm thấy mặt tối sầm.
Thật tình mà , trong từ đường là một nhà, ban đầu Châu Nương tới Chu gia, từng theo Từ thị đến nhà thúc bá chuyện, vì nhiều suy đoán Từ thị cho cháu gái thê t.ử Tam nhi, thấy Chu Nam Sinh mai Đường Hà, mặc dù trực tiếp khỏi miệng, lưng chuyện phiếm thể thiếu, Từ lão đưa theo thê nhi tới náo, sớm châu đầu ghé tai, ngừng bàn luận.
Người một nhà Từ lão để ý khuyên can, ồn ào chạy tới trong sảnh.
Từ thị nhanh chóng chạy , cũng bất chấp sắc mặt , vội vàng giật cánh tay Từ lão, kéo khỏi từ đường, “Đại ca, đừng mò, ầm ĩ, chính là hủy khuê dự Châu Nương, con bé thế nào lập gia đình?”
“Cô, chính là vì khuê dự , con và cha mới tới cửa đòi giải thích rõ ràng.” Nói chuyện chính là Đại nhi t.ử Từ lão, cháu ngoại trai lớn Từ thị, Từ Phúc Trụ.
Từ Phúc Trụ chí hướng thật xa, chướng mắt nông dân mặt trời mọc , mặt trời lặn nghỉ, kiếm ăn trong ruộng hai bên mồ hôi đầm đìa, thấy nhà cô mở cửa hàng trải qua ngày thật , thầm nghĩ nhà bọn họ Đại nhi khờ, Tam nhi ngay thẳng, Tứ nhi thư ngốc, là nhân tài xuất sắc gì, nhà bọn họ thể mở cửa hàng tiền, bằng tài năng của , càng kiếm nhiều tiền. Vì ba phen mấy bận khuyến khích cha đưa tay vay tiền cô. Từ gia thiếu vay mươi lượng bạc, lúc đầu mười lăm lượng cầm vốn ăn, đáng tiếc bộ đều cạn sạch.
Mẹ Mông thị gặp bồi thường, mấy khuyên an phận ở nhà ruộng, ghét bỏ phụ nhân tóc dài, kiến thức ngắn. Từ lão ngược với Từ thị, ông tin tưởng nhi t.ử thể kiếm nhiều tiền để ông sống cuộc sống viên ngoại lang thật . Lần Châu Nương ở tại Chu gia, ông lập tức cho rằng ông chính là nhạc phụ Chu Nam Sinh , tuần liền đến cửa hàng tìm Chu Nam Sinh, lấy hai lượng bạc, đưa cho nhi t.ử vốn ăn.
Từ Phúc Trụ cầm bạc huyện lân cận thương lượng việc buôn bán, qua hơn nửa tháng, cơ hội buôn bán tìm , bạc xài hết, về đến nhà, thành con dâu Chu gia , bạc nhà thiếu còn thúc giục. Chuyện ? Từ Phúc Trụ quát lên như sấm, tức giận mắng ngu xuẩn, một nam nhân mà bắt bí .
Phu thê Từ lão ở một bên lâu, thở ngắn than dài. Tuần Nam Sinh đính , bọn họ biện pháp gì, chỉ thể coi như xong.
Coi như xong? Từ Phúc Trụ nguyện ý, chuyện với cha hơn nửa buổi tối, cố gắng khuyến khích cha đến Chu gia vỡ lở chuyện. Không nhà bọn họ nhặt cốt cho lão thái gia ? Đến lúc đó đại gia tộc đều tụ tập chung một chỗ, bọn họ lớn tiếng chính miệng Từ thị hứa hẹn hôn sự Châu Nương và Chu Nam Sinh, trò mặt nhiều như , cô nhất định lo ngại khuê dự cháu gái ruột, đến lúc đó Từ thị thừa nhận, chính là giả dối cũng thành thật !
Về phần Chu Nam Sinh đính hôn với Đường Hà, quản chuyện khỉ gió đấy gì?
Mông thị phụ t.ử hai tính toán ý định, vốn là phản đối, khi nào thể mạo hiểm khuê nữ đây?
“Bà còn rõ tiểu ? Đối với nhà , bản yếu lòng.” Từ lão định liệu , : “Đến lúc đó Châu Nương gả Chu gia, bà nhạc mẫu, nhiều uy phong, bà ?”
Mông thị nghĩ, quả thật động tâm. Liền đồng ý.
Chỉ Châu Nương , chuyện nếu thất bại, nàng thể . Nàng nên gả cho Chu Nam Sinh, cô cô nàng , sẽ tìm cho nàng một hôn sự .
Nàng phản đối khỏi miệng, trưởng quăng một cái tát, “Đồ lương tâm! Ngươi xuất giá ngoài , gia đình thể lấy hai mươi lượng bạc giúp chúng trả nợ ? Không hổ thẹn thùng gả cho khác, bất chấp sống c.h.ế.t của cả nhà?
Châu Nương cách nào, ép buộc tới Chu gia thôn. Cha nàng và Đại ca Chu gia, trực tiếp hỏi , chạy đến từ đường Chu thị.
Lần trò ngay mặt già trẻ lớn bé, ba bốn đời Chu thị, Từ lão dũng khí càng lên cao, hỏi Từ thị, “Châu Nương là cháu gái ruột đúng ? Muội thương con bé ?”
Chu lão gia t.ử ngay từ lúc Từ gia cửa huyên náo, mặt đen . Chuyện phát triển đến nước , ông vẫn yên nhúc nhích, cùng bàn là những lão nhân trải qua mấy chục năm sự đời, tất cả cũng ngay ngắn, im miệng . Chu lão và ba nhi tử, bốn chạy tới vây . Chu lão kéo đầu vai Từ lão qua, kéo ông khỏi từ đường, “Đại cữu ca, hôm nay Chu gia chúng công chuyện, chúng lời gì trở về . Ta bảo Đông Sinh đưa về nhà, nghỉ ngơi một chút.
Chu Đông Sinh cũng linh hoạt, kéo đầu vai Từ Phúc Trụ qua, “Biểu ca, một chút , hai chúng lâu một chỗ uống rượu , hôm nay khó tụ tập, uống say !”
Phụ t.ử Từ thị cảm kịch, hai chân dính tại chỗ chịu , Từ lão Chu gia vỡ lở , trong lòng càng đắc ý, cố ý lớn tiếng , “Sự tình liên quan đến chung hạnh phúc của khuê nữ, nể mặt ai cũng . Em rể, tự xem, nhà các ngươi ỷ thế h.i.ế.p ?”
Chu lão trong lòng c.h.ử.i cmn. Quả thực dám tới sắc mặt cha . Cũng tý nữa rõ cùng cô và Đường gia. Trong chốc lát cách nào, chỉ thể , “Chuyện thể chứ…”
“Hôm nay hư thoại!” Từ lão nhịn , cắt đứt lời ông, về phía , quát lên, “Tiểu , ngay mặt già trẻ Chu gia, tự xem, Châu Nương ở nhà hơn mười ngày ? Có chính miệng với chúng , cho Châu Nương con dâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ta-song-mot-cuoc-doi-nong-nhan/chuong-42.html.]
Mông thị một bên mở khăn vuông , lấy một vòng tay Phỉ Thúy, “Đây là vòng tay tiểu cô cho ? Ban đầu đem nó cho Châu Nương, là cho con dâu tương lai quà đính , ?”
Vòng tay rõ ràng là nỡ Châu Nương ủy khuất, cho con bé thêm đồ trang sức, một mảnh hảo tâm, kết quả là nhà đẻ tính kế, lắm, ở chỗ tính kế đây!
Trước mắt Từ thị dần dần biến thành màu đen, trong lòng tức khổ.
Châu Nương theo cha phòng, cúi đầu chuyện. Nàng chỉ cảm thấy bên ngoài sảnh mười mấy , đều chỉ chỏ nàng, trong lòng khó chịu sợ. Đợi một hồi lâu thấy Từ thị chuyện, trong lòng một trận sợ hãi mãnh liệt, cho nên ngẩng đầu cầu khẩn Từ thị, “Cô…”
Đường Hà mặt một màn hí kịch, trong lòng chỉ cảm thấy buồn , đây chính là hôn sự cha ?
Nàng về phía Chu Nam Sinh, đang cạnh , trầm mặc cúi thấp đầu.
Hắn rõ nếu như trả lời “”, đối với nàng ý nghĩa như thế nào. Nếu như giành trả lời , vị hôn thê của là nàng, như thể bảo vệ nàng, hoặc là lúc đầu đối với nàng ít nhất dáng vẻ chấp thuận, bảo vệ. là lựa chọn trầm mặc.
Quả nhiên, hôn ước tình cảm sâu sắc, chỉ gặp qua biểu mấy , khi nào thể so sánh với ruột đây.
Đường Hà cúi đầu, châm chọc.
Chu thị lo lắng nàng, an ủi vỗ tay nàng, “Tiểu Hà, đừng sợ, bà Tam đây.”
Lão nhân cùng bàn cũng lo lắng sang, nhưng bọn họ khó mà gì.
Huynh Đường Đại Sơn bàn kế bên tức giận, bộ n.g.ự.c phập phồng phập phồng, Đường lão cũng tức giân, nhưng ông cũng trải qua sự đời mấy chục năm , về phía bàn, Chu lão gia t.ử vẫn bất động như núi, chuyện cùng đường, liền kiềm chế hỏa khí, ý bảo hai nhi t.ử chờ xem sự tình phát triển thế nào.
Từ thị hướng về nước mắt cháu gái, lúc nếu phủ nhận, danh tiếng cháu gái sẽ phá hủy, cũng là tìm nhà lành gì. Về phần Đường Hà, bà chỉ thể xin . Cho nên Từ thị nhắm hai mắt , dám thần sắc trượng phu và các con, khẽ c.ắ.n răng, gật đầu.
Đây là thừa nhận Châu Nương và Chu Nam Sinh hôn ước.
Giống như giọt nước nhỏ dầu sôi, tộc nhân bên cạnh nhất thời ong ong nghị luận.
Chu Nam Sinh cúi đầu, một lời.
Khóe miệng Đường Hà kéo lên càng sâu.
Phụ t.ử ba Đường lão ‘vụt’ lên!
Từ lão mặt đắc ý, che cũng che hết, hướng về phía Chu Nam Sinh, trực tiếp , “Con rể…”
Khinh quá đáng! Phụ t.ử Đường gia đang hành động, Chu lão gia t.ử mặt đổi sắc, cầm chén cơm mặt, ‘choang’ một tiếng nện mặt đất.
“Nam Sinh là cháu trai , định cho nó họ Đường, họ Từ.” Chu lão gia t.ử thanh âm cao thấp, chậm rãi .
Đường Hà về phía ông, phụ t.ử Đường gia mừng rỡ, tha thiết lão gia tử.
Chu Nam Sinh mạnh mẽ về phía ông nội .
Trong ngoài sảnh đường mười mấy một chút đều an tĩnh , Chu lão gia t.ử âm thanh vang vọng cả đại sảnh, thoảng qua một chút tiếng vọng, “Ta tuổi lớn, nhưng hồ đồ, mai cho chái trai một nhà, nhưng hồ đồ.”
Lời xong rõ ràng, Châu Nương cảm thấy trong lòng sợ hãi, thành tiếng.
Đường Hà vẫn Chu Nam Sinh, thấy một chút áy náy Châu Nương, trong lòng châm chọc nghĩ, quả nhiên nữ nhân yếu đuối mới nhận đồng tình.
Từ thị bối rối, khẩn cầu về phía cha chồng, “Cha…”
Chu lão gia t.ử cũng bà, hỏi nhi t.ử , “Tiểu Cẩu Tử, ban đầu là chủ , con đúng ?”
Chu lão nắm tình hình, thấy cha mặt, mặc dù lời ông hỏi thấy mơ hồ, nhưng cũng lập tức đáp: “Phải.”
Chu lão gia t.ử tiếp tục , “Con dâu là cho , thê t.ử của cháu cũng là , ai, ai, Từ thị, ngươi xem chủ ?”
Một tiếng ‘Từ thị’ tràn đầy uy hiếp, Từ thị chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Bà đến lão Chu gia hai mươi mấy năm, vì lão Chu gia khai chi tán diệp, thường ngày ở vãn bối ngang hàng luôn tác phong, là mặt trưởng bối lời cũng giá trị, hôm nay ầm ĩ thế , cha chồng ám chỉ vứt bỏ, thật là căm phẫn, thương tâm, sợ hãi. Trước mắt dần dần tối đen, đốm lửa nhảy loạn xa, thể lay động, mất thăng bằng té xuống phía .
Chu Tây Tú phát hiện bà bình thường, cả kinh kêu lên: “Mẹ!” Vội vàng tiến lên đỡ bà.
Một bên phụ t.ử Chu gia cũng một trận luống cuống tay chân, đỡ bà lên ghế .
Chỉ Chu lão gia t.ử bát phong bất động, thấy Từ thị rốt cuộc ngất thành công, ánh mắt bà, vẫn từng chữ hỏi bà, “Từ thị, ngươi chủ ?”
Từ thị ép, nước mắt chảy xuống, bà nhắm chặt mắt, đành lòng cháu gái đang , ca tẩu, cháu trai bất an, kiên quyết gật đầu : “Trong nhà đúng là cha chủ, lời của con tính là gì.”
Chuyện , chẳng những đắc tội với nhà đẻ, cũng là đem uy tín của ở Chu gia bẻ gãy.
Cùng bàn Chu lão gia t.ử là những lão nhân bối phận cao nhất trong gia tộc, thấy chuyện sáng tỏ. Cũng rối rít mở miệng, “Hôn sự con cháu đương nhiên do lớn trong nhà chủ. Ông nội Nam Sinh định Đường gia, Đường gia khuê nữ chính là thê t.ử tương lai của Nam Sinh, thông gia Tiểu Cẩu t.ử nên vô cớ gây rối.”
Mông thị mới đầu thấy chuyện đạt , vui vẻ mặt, biến cố phát sinh, lập tức mặt đất gào , “Con ơi, con hủy… Say con bây giờ?”
Từ lão tức sợ, hai tay run rẩy, dường như run ngừng, đôi môi khống chế cũng run rẩy, một câu.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Từ Phúc Trụ con ngươi lay động, cúi vái chào Chu lão gia tử, : “Lão gia tử, tuy hôn sự biểu chủ sai, nhưng cô là ruột biểu , cô ván đóng thuyền, nếu chuyện thần xui quỷ khiến, Châu Nương và Nam Sinh duyên phận, còn Bắc Sinh …”
Chu Bắc Sinh một bên, cơ hồ bất tỉnh nhân sự, mặc dù nhiều năm thi thư, nhưng trong xương là đứa bé bướng bỉnh lớn lên trong thôn, thường ngày những lời mặn nhạt ít, lập tức nhảy dựng lên, mắng: “Đánh rắm mặt ngươi!”
Chu lão giơ tay lên, ý bảo cháu trai chú ý nhã nhặn một chút, bản hai mắt lạnh lùng chằm chằm Từ Phúc Trụ, hừ : “Ngươi một vãn bối tiểu nhi, nơi đến phiên ngươi chuyện ?”
Từ Phúc Trụ nhất thời thẹn giận, mặt trướng đến đỏ bừng.
“Được , ý đồ của các ngươi là gì,” Chu lão gia t.ử mặt sang, đối với sắc mặt tái xanh lượt đổi của Từ lão, : “Từ gia tiểu tử, hôm nay náo đến nước , thẳng, khuê nữ nhà ngươi mười tám , chính là thời điểm nhan sắc nhất, các ngươi các ngươi coi trọng nhân phẩm Nam Sinh, sống c.h.ế.t đúng Nam Sinh gả, lời tin. Suy cho cùng, các ngươi chính là vì thiếu chúng hai mươi lượng bạc.”
“Thê t.ử Tiểu Cẩu t.ử mặc dù gật đầu thừa nhận là đính , nhưng đây nhận, tin nó chuyện đó, chẳng qua là vì kiêng nể thể diện nhà đẻ, đành c.ắ.n răng thừa nhận mà thôi.”
“Nhà chúng cho Nam Sinh Đường gia khuê nữ, cũng tới cửa cầu , thể vì danh dự mặt nhà các ngươi, mà để ý đến sống c.h.ế.t cháu dâu tương lai.”
“Các ngươi hôm nay tới náo trận , tất cả nửa ngày, khuê nữ nhà các ngươi đến thương tâm, mặc dù chuyện là do các ngươi cha mà thận trọng tạo thành, thật tình suy tính, đây cũng là trưởng bối của con bé, nhẫn tâm con bé lãng phí thời gian. Nếu các ngươi so đo hai mươi lượng bạc, ở đây cũng rõ ràng, hai mươi lượng bạc cần các ngươi trả, coi như cho khuê nữ nhà các ngươi mua thêm đồ trang sức.”
Trận thật khôi hài, , vui mừng, xem cuộc vui, đành lòng.
Đường Hà cảm thấy, so với thời khắc , nàng càng hi vọng trở hiện đại, ít nhất ở nơi đó, bất kỳ khó chịu gì coi là cùng đường, nàng thể hủy bỏ hôn ước, thể ly hôn. Luôn lựa chọn thứ hai.
Không giống hiện tại, vì Chu lão gia t.ử bảo vệ, nàng còn bộ dạng cảm kích rơi nước mắt.
Nàng cảm thấy thất vọng. Đối với Chu Nam Sinh, đối với cuộc sống hôn nhân mà bọn họ bắt đầu.
Trên đường trở về, mấy Đường gia còn đang rối rít khen ngợi Chu lão gia t.ử đại nghĩa, may mắn hôn sự vẫn ảnh hưởng, khuê dự Đường Hà hao tổn, thấy Đường Hà vẫn trầm mặc, chút bận tâm.
Đường lão ngốc nghếch sờ sờ đầu nữ nhi, khuyên nhủ: “Khuê nữ, con đừng để trong lòng, hôn sự tuy chút khó khăn, vợ chồng son các con trải qua cuộc sống thật , so sánh với cái gì đều thật.”
Cùng trải qua cuộc sống thật với lão Nhị?
Đường Hà cảm thấy trong lòng thật sự mệt mỏi.