Xuyên Qua Ta Sống Một Cuộc Đời Nông Nhàn - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-12-06 12:24:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khuê nữ, thật cho con , thật sự Nam Sinh là nhất cha thể tìm cho con, con và nó thể nên chuyện, thì cảm ơn bà Tam con, vì tổn thương bà, con cũng đáp ứng, ?”

Đường Hà nhất thời phản bác .

Thay vì nàng cự tuyệt Chu Nam Sinh, bằng nàng cự tuyệt hôn nhân. Dĩ nhiên nàng nguyên chủ đến tuổi thích hợp để cưới, mai thì đăng chuyện lên nhật báo, nàng cũng ở đây từ từ xây dựng tình cảm cho . Dù từ vấp bóng ma hôn nhân, tiếp nhận một nam t.ử cổ đại nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi là chuyện dễ dàng.

Nàng nghĩ đến nhanh như . Cũng nghĩ đến đối tượng đáng lẽ vài duyên phận, chứ chỉ mấy chuyện với . Hắn từ một họ hàng, một phận ân nhân cứu mạng , trực tiếp trở thành vị hôn phu của nàng, ngày bên gối. Chuyện đối với nàng, đổi suy nghĩ trong tình yêu và hôn nhân mà , quá mức đả kích .

Chẳng qua là, nàng thể cự tuyệt đây?

Người một nhà đều cho rằng đây là nhân duyên . Bà Tam vì tác thành, ỷ tình cảm của và nhà đẻ để mở miệng. Cha nàng báo đáp phần tình cảm , chính thức cắt đứt cùng ruột.

Đường Hà nàng hân hoan che dấu nét mặt mệt mỏi, nhẹ nhàng gật đầu, “Con cha .”

Nàng từng một lòng yêu say đắm, từng thề đến già cũng chia xa, nhưng nhận kết cục như hứa. Hiện tại theo cha , gả một , gia cảnh giàu , sinh con dưỡng cái cùng , cùng bạc đầu giai lão.

Chẳng qua Đường Hà thuộc về thế kỷ 21, thể tránh khỏi cảm giác thê lương mờ mịt.

————

“Tiểu Hà, con tâm sự ?” Chu thị thấy cháu gái tới hồi lâu, giống ngày thường vui đùa cùng bà, trầm mặc việc, bà nhịn hồi lâu, mở miệng hỏi thăm.

Đường Hà suy sụp lắc đầu, “Không , chỉ là nghĩ một ít chuyện.”

“Mẹ con hôm nay đưa bát tự của con tới,” lão nhân một đôi mắt thấu sự đời, nàng đang che giấu, “Chuyện của con và Nam Sinh, con gì với con? Con ?”

“… Con cha .” Đường Hà khẽ , “Con hiểu mà.”

“Con, hài t.ử , thật lúc nào thì bộ dạng hiểu lòng thế .” Chu thị lắc đầu bật , “Con hiểu là , thật cuộc sống cần trói buộc với nào quá, chỉ cần là , con tin nó, nó tin con, hai hòa thuận, là thể qua cả đời. Ta với ông Tam con, bắt đầu thấy mặt, cũng xong cả đời .”

Đường Hà nhẹ giọng hỏi bà: “Người nghĩ tới ông Tam ?”

“Ông Tam con là một . Mười tám tuổi gả cho ông , sống với ông qúa nửa đời . Mỗi ngày trừ việc nhớ ông , còn thể nghĩ gì.” Chu thị thong thả , “Người xưa , lão tới bầu bạn, lão tới bầu bạn, già , nhưng một qua đời, là phúc.”

Đường Hà từ phía ôm lấy bà, “Bà Tam, đến nhà chúng con, ở cùng chúng con .”

Chu thị sửng sốt một hồi lâu, bật , “Đứa nhỏ ngốc, chuyện thích hợp.”

“Có gì mà thích hợp, so với bà nội con còn hơn.” Đường Hà khuyên bà, “Đây ý tứ của con, đây là ý cả nhà. Người ở một chúng con yên lòng, bây giờ mùa hè , đến mùa đông sương lạnh trơn trượt, té ngã chúng con , gay go.”

“Trong nhà sắp xếp xong xuôi, ở cùng phòng với con.”

“Đứa nhỏ ngốc,” Chu thị vỗ vỗ tay nàng, “Bà nội ruột con còn đang sống, bà Tam thật đến nhà các con, nhưng bên cạnh .”

“Người mặc kệ , cuộc sống vẫn trôi qua. Chúng con chính là hiếu thuận , chuyện ai cũng .” Đường Hà , “Người lo lắng bà nội con? Người yên tâm, cha con rõ ràng .”

“Một khi trồng cây, nửa đời thừa lương.” Chu thị lẩm bẩm , “Cha con là một hiếu thuận, năm đó ông bà chỉ cho cha con hai chén cơm ăn, nơi nào nó báo đáp chứ.”

Thật là lão nhân khiêm nhường đáng kính. Đường Hà hôn nhẹ trán bà, “Nhà già, như bảo bối. Người là bảo bối nhà chúng con, chúng còn vui quanh còn kịp, coi như báo đáp chứ.”

“Con đứa nhỏ ! Thật hài lòng.” Chu thị ngượng ngùng, len lén sờ lên thái dương nóng ướt, vén ống tay lau khóe mắt.

“Thật thì, chuyện cũ, với ông Tam con xin cha con. Năm đó chúng dẫn cha con về nhà, thật tâm nuôi con thừa tự.” Chu thị nhớ năm đó, giọng bùi ngùi, “Sau bà nội con náo loạn, chúng sợ phiền toái, nghĩ tới cần gì tranh giành cùng bà , Nhị Đản đúng là lão Đường nhà đích, mặc dù chỉ là cháu chúng , nhưng cho nó một miếng cơm ăn là nó sống , thì nuôi .”

“Thật hài t.ử thể cha đây? Không thiết cũng , hài t.ử theo bên cạnh cha , trong lòng mới chốn trở về, mới coi là một gia đình.”

“Ta nhớ tới chuyện , thấy khó chịu nó. Trong nhà chúng chỉ mấy nữ oa, bọn chúng gọi cha kêu vui vẻ, cha con, một tiểu oa nhỏ như ,” Chu thị khoa tay múa chân, “Rõ ràng ăn ở cùng , chỉ thể gọi là bá bá, bá nương.”

“Cha con gọi chúng là cha , là chúng gọi, nó còn nhỏ mà hiểu chuyện, thể loạn, cha , ở trong nhà chúng tìm , len lén chạy về tìm bà nội con, bà nội con một lòng mưu tính đất đai chúng , mắng đuổi nó .”

“Lúc tức giận, với ông Tam con quen nuôi cha con.”

“Ta đây hối hận ít, một tiểu oa nhi, cái gì , một một , dựa dẫm, nhưng ai cũng dựa . Ban đầu chúng đối với nó , nếu tâm địa một chút, kiên cường một chút, sợ phiền toái, cha nó, cha con chịu nhiều đau khổ như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ta-song-mot-cuoc-doi-nong-nhan/chuong-37.html.]

“Đường Hà lão nhân càng càng khổ sở, khuyên nhủ: “Bà Tam, và ông Tam chăm sóc cha con, đó là tình cảm, chính là , cũng hợp tình hợp lý.”

“Tiểu Hà, con , một tiểu oa ch.ó mèo, cho ăn cơm là , một hài t.ử sinh , nuôi dạy, chẳng những sinh hạ trách nhiệm, nuôi cũng trách nhiệm, chúng nuôi cha con, trách nhiệm chăm sóc nó , giáo d.ụ.c .”

“Người và ông Tam nuôi dạy cha con mà.”

“Không ,” Chu thị lắc đầu một cái, “Ta và ông Tam đối với cha con, .”

“Người .” Đường Hà chút chua xót trong lòng, ôm lão nhân bả vai đơn bạc, nhẹ nhàng d.a.o động. “Không và ông Tam, sợ là cha con sống .”

Chu thị lắc đầu, “Ban đầu chuyện hỏng bét như , bà nội con lúc còn trẻ tính tình bộc phát, chồng , chính là bà cố con, qua đời, bà nội con ở nhà càng một hai. Bà m.a.n.g t.h.a.i cha con lúc gian khổ, khi sinh cha con đối xử giống Bảo Phúc. Lúc đầu cha con nuôi ở nhà chúng , bà thỉnh thoảng còn đến thăm, nữ nhân nào chả đau lòng hài t.ử chứ, bà sợ Nhị Đản ăn ngon, còn len lén nhét trứng gà tay .”

“Về thế nào…?”

Chu thị than thở, “Ông nội con là nhu nhược, bà nội con ghét bỏ ông kiếm tiền, cho nên mới tính toán đưa Nhị Đản đến nhà , kế thừa đất đai nhà chúng . Ban đầu cuộc sống trôi qua bình thường, bà cố con qua đời, ông nội con lập tức phủi tay công việc trong ruộng. Bà nội con một nữ nhân, ngày mùa trong đất đơn độc gặt gấp. Ông nội con chạy lên trấn đ.á.n.h bạc, hơn phân nửa đồng ruộng thua hết sạch. Bà nội con đang ruộng thấy , xông về nhà lấy d.a.o chạy lên trấn , trấn cách thôn chừng mười dặm, , thấy đường, bà nội con chạy .”

“Đến trấn , bà xông sòng bạc, tên du thủ du thực gác cửa cho nữ nhân , bà vung d.a.o c.h.é.m , nọ sợ vội né tránh, bà xông tìm ông nội con. Ông nội con lúc trông coi hai mươi mẫu ruộng , đ.á.n.h cược chỉ còn dư chín mẫu. Bà nội con điên lên chặt đứt đầu ngón tay ông , một đống cản bà , khí lực bà giống như bò, mãi mới cản .”

“Bà cầm d.a.o trong sòng bạc than, Đường Đồng Ngưu đ.á.n.h cuộc thua coi như xong, bà chấp nhận, chẳng qua ai còn dám đ.á.n.h cuộc với Đường Đồng Ngưu, thua thắng bà cần , bà sẽ cầm d.a.o c.h.é.m tới cửa.”

“Chuyện năm đó, mười dặm tám thôn đều .”

“Bà nội con biện pháp gì đây? Bà chỉ thể coi ông nội con là một tên phế nhân, bà một chèo chống một gia đình. Còn dư chín mẫu ruộng nước là của nhi tử, thể động . mà bà năm nữ nhi gả, cho bọn họ đồ cưới. Cuộc sống bà trôi qua khổ sở, khi nào thì con lo lắng chúng nuôi tiểu nhi tử?”

“Cha con trông mong đến thăm, mong đến, tới cửa .”

“Ta hỏi ông Tam con, giúp đỡ chút . Ông Tam con thể, nếu đưa tay , nhà thế nào cũng bà nội con nuốt hơn phân nửa.”

“Ông Tam con kế hoạch lắm, Nhị Đản nuôi ở gót chân chúng nhiều năm như , mắt thấy cha ruột trông cậy , chúng tìm cách cho nó. Dù nhà chúng nữ oa, bọn chúng đều gả ngoài, chúng ai hương khói, còn dư một chút gia tài, thuận tiện cho Nhị Đản luôn.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

“Sáu nữ nhi xuất giá, chúng bán chút ít đất đai của hồi môn, còn dư vài mẫu, ông Tam con với , cho Nhị Đản thuê, đợi ngày nó và Bảo Phúc xác định ở riêng, sẽ tìm thôn trưởng tên nó.

“Chuyện còn , ông Tam con qua đời, lúc bà nội con gả ngoài hai nữ nhi, còn ba nữ nhi đồ cưới, bà nghĩ nhiều đến điên lên. Bà tìm cha con, bảo nó dụ dỗ cho nó đất đai, cha con khờ, , thể việc với Tam bá nương, nhưng đồ tỷ tỷ, nó thể đóng góp, nó lên núi đốn củi săn thú, tá điền cho , giúp đỡ cùng gắng gượng đồ cưới.”

“Bà nội con khi nào lọt, bà cùng đường , cầm đòn gánh trúc đ.á.n.h cha con, sống c.h.ế.t bắt nó đáp ứng dụ dỗ , đó là đầu tiên cha con hành hung. Đánh cho chỗ nào nguyên vẹn.”

“Chuyện , nhưng giả vờ , cuối cùng thuận theo, đem ruộng nhà cho bà .”

“Cha con buồn bực lên tiếng, bắt đầu việc cho , tích trữ tiền. Có một việc mắc mưa, trở về đốt củi, cha con ở ngoài việc trở , ở nhà cháy sạch, gục mặt đất nhúc nhích , trong lòng bắt đầu thoải mái, cảm giác nuôi ong tay áo.”

“Bởi vì góp đủ đồ cưới, Tứ cô cô và Ngũ cô cô con trả . Đây quả thực là tát mặt , bà nội con căm tức, cảm thấy cha con để ý đến chung tỷ tỷ, lương tâm, sinh nó đúng là công toi.”

“Sau Tứ cô cô và Ngũ cô cô đều tìm nhà sống núi xa, xuất giá vội vàng, cửa bao giờ trở . Bà nội con cảm thấy do cha con tạo thành, từ đó ánh mắt hòa nhã nữa.”

“Theo lý thuyết, hẳn theo ông Tam con , cho cha con đất đai, để nó sống cuộc sống thật , nhưng mà cảm thấy thoải mái với nó, bà nội con ba ngày hai tới cửa mắng, phiền, mấy đường cô của con khuyên , vốn ruột thịt, trông chờ gì nửa đời ? Cha con ruột, trong tay ruột vài mẫu đất, chính là hơn nửa cho Bảo Phúc, non nửa cho Nhị Đản, Nhị Đản thể sống ?”

“Ta đành nhẫn tâm, cùng cha con , để nó về nhà .”

“Khi nào thấy , bà nội của con hận cha con, đừng cho ruộng, bà còn biến đổi cách dày vò phu thê Nhị Đản.”

“Ta hiện tại già mới suy nghĩ cẩn thận, con , cảm giác phía đường, chỉ cần chỉ cho một lối nhỏ, kết quả ai chỉ, nên hận đến c.h.ế.t. Bà nội con đối với cha con, đại khái chính là như . Bà cảm thấy thể vượt qua cuộc sống như ý, nhưng cha con cản .”

“Đuổi cha con tới bên bà nội con, là chuyện tàn nhẫn nhất mà từng .”

“Cha con đối xử với nó , trong lòng hổ, các con để đến nhà, lão nhân chăm sóc nuôi dưỡng trong nhà, trong lòng cảm thấy chịu nổi, mặt mũi nào.”

 

 

 

 

 

Loading...