Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 313: Xuất quan (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-20 08:54:29
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt bảy ngày trôi qua.

Từ Trạc và Khổng Chính Sơ mang theo những thiên tài địa bảo tìm được trong bí cảnh mấy ngày nay, chờ đợi bí cảnh mở ra để rời đi.

Nhưng bọn họ từ hừng đông chờ đến trời tối, đều không nghe thấy giọng nói quen thuộc của các trưởng lão. Hơi ngớ ngẩn.

“Có phải chúng ta nhớ nhầm ngày rồi không?”

“Không thể nào, ta nhớ rõ hôm nay là ngày thứ bảy mà.”

“Nếu không thì các trưởng lão tuổi tác lớn rồi, nhớ nhầm ngày.”

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra nguyên cớ, Khổng Chính Sơ và Từ Trạc đành đổ lỗi cho các trưởng lão.

Khổng Chính Sơ nói: “Chờ thêm chút nữa thì tốt rồi.”

Cái chờ này, chính là hai ngày. Trưởng lão vẫn không đến. Bọn họ rốt cuộc có chút luống cuống.

Mà đồng thời cảm thấy hoảng loạn còn có Vệ Nghênh Lam. Không gian của cô ta có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, cô ta luôn chú ý tin tức bên ngoài, chuẩn bị chờ bí cảnh mở ra liền lập tức rời khỏi không gian để tố cáo thân phận của Khương Dư Linh với học viện. Ai ngờ chờ mãi chờ mãi vẫn không đợi được.

Trong học viện chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Đây là lần đầu tiên.

Vệ Nghênh Lam trực giác tất cả những chuyện này đều liên quan đến Khương Dư Linh, nhưng cô ta ngay cả ra ngoài cũng không dám, làm sao lại dám đi chất vấn cô?

Cũng chỉ có thể trốn trong không gian âm thầm lo lắng.

Bí cảnh không mở ra, cô ta cũng chỉ có thể ở lại trong không gian, vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất đáng sợ.

Trong lúc đó, ba người đều vô cùng sốt ruột, nhưng kẻ chủ mưu Khương Dư Linh lại tùy tiện tìm một sơn động, bố trí kết giới, đang luyện tập vẽ bùa.

Tất cả phù chú trong phù Chú Bách Khoa Toàn Thư của học viện không có nhiều loại phù chú như trong phù Chú Bách Khoa Toàn Thư của hệ thống. Nhưng hiện tại thực lực của Khương Dư Linh đã đạt đến Kim Đan, vẽ phù càng thêm thuận buồm xuôi gió, phù Chú Bách Khoa Toàn Thư cũng gần như đã được cô thấu hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-313-xuat-quan-1.html.]

Tất cả đều là linh phù cực phẩm.

Loại linh phù rất nhiều, chỉ có Khương Dư Linh không thể nghĩ ra, không có trong phù Chú Bách Khoa Toàn Thư này. Có đủ loại như phù Bách Bệnh Tiêu, phù Linh Hồn Xuất Khiếu, phù Gầy Thân, phù Mộng Đẹp, phù Đổi Mệnh, phù Súc Địa, phù Trấn Đau, vân vân.

“Cái phù Không Gian này có vẻ rất khó…”

Khi vẽ đến phù Không Gian, Khương Dư Linh cuối cùng cũng gặp phải nút thắt.

Phù Không Gian yêu cầu phải nắm giữ lực lượng không gian mới có thể vẽ được, nếu không, cũng chỉ có thể vẽ ra phù Không Gian cấp thấp nhất, không chỉ có thời gian hạn chế, mà không gian còn vô cùng hữu hạn.

Mà lực lượng không gian thì ít nhất tu vi phải đạt đến Nguyên Anh mới có thể thử lĩnh ngộ những lực lượng tự nhiên của thiên địa.

Không có cách nào, Khương Dư Linh chỉ có thể tạm dừng việc vẽ bùa.

“Linh Song.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cô hô một tiếng.

Một luồng lục quang từ ngoài bay vào, dừng trước mặt cô, biến hình, thành một tiểu tinh linh. Chính là Linh Song, cô vỗ cánh, ở trước mặt Khương Dư Linh: “Chủ nhân, người tìm ta có chuyện gì sao?”

Nhận Khương Dư Linh làm chủ, Linh Song có thể từ nơi truyền thừa ra ngoài chơi đùa trong toàn bộ bí cảnh. Trước khi bế quan, Khương Dư Linh đã nhờ cô giúp đỡ canh chừng hai người Khổng Chính Sơ.

Hơn nữa, phải luôn chú ý xem có ai đột nhiên xuất hiện không.

“Mấy ngày nay tình hình thế nào rồi?”

“Hai người kia trông càng ngày càng không vui.” Linh Song là tinh linh của bí cảnh, cũng là một ý niệm liền có thể thấy rõ toàn bộ bí cảnh. Cô là tinh linh, đối với cảm xúc của con người cảm nhận vô cùng nhạy bén: “Dường như còn có chút tuyệt vọng nữa.”

Tuyệt vọng sao?

Khương Dư Linh sờ cằm.

Vậy thì đã đến lúc đi rồi.

Khổng Chính Sơ và Từ Trạc vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Loading...