Đường Quân: "…"
Sắc mặt hắn biến đổi.
Đình Nhi cắn môi dưới: “Dư Linh, chị… chị đừng nói đùa, em biết hai đứa em rất có lỗi với chị, nhưng đôi khi tình yêu đến thật khó hiểu, chúng em cũng không muốn, nhưng chính là không kiểm soát được bản thân, Dư Linh… chị… chúng em thật sự không muốn làm tổn thương chị.”
“Đừng có nói những lời lẽ ba hoa mà không giữ lời.”
Đình Nhi thao thao bất tuyệt mà Khương Dư Linh không kiên nhẫn muốn nghe. Cô đặt cà phê xuống, tao nhã đan hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt dừng lại trên người Đường Quân: “Chỉ cần anh nguyện ý tay trắng rời đi, thì tôi liền ly hôn.”
“Nếu không, tôi không ngại cho tất cả mọi người biết chuyện xấu của hai người.”
Cô hai mắt mỉm cười nhìn Đình Nhi: “À đúng rồi, ly hôn thì tôi cũng sẽ không ly, để cô làm tiểu tam cả đời, để con cái cô đều vì cô mà chịu nhục chịu mắng, tôi rất vui.”
Đình Nhi vẻ mặt kinh ngạc.
Đường Quân vẻ mặt không thể tin được, nhưng rất nhanh hóa thành thất vọng: “Khương Dư Linh, em sao lại biến thành như vậy? Xảo quyệt, khắc nghiệt…”
“Tôi ôn nhu hào phóng là đối với người, đáng tiếc hai người các ngươi không phải người.”
Đường Quân: "…"
Đình Nhi: "…"
Đường Quân hít sâu một hơi: “Đến nỗi phải vậy sao?”
“Đương nhiên.” Khương Dư Linh dựa vào lưng ghế, liếc xéo hai người họ: “Đương nhiên, các người bây giờ có con, tôi có thể cho các người một ít tiền nuôi con, nhưng sẽ không quá nhiều, dù sao đứa trẻ trong bụng cô ta, là kết quả không biết xấu hổ của hai người, tôi có thể cho tiền để các người sinh đứa bé ra, tôi còn cảm thấy tôi thật sự quá thiện lương, quá rộng lượng.”
Hai người lại một lần nữa câm nín.
Đình Nhi há miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì. Đường Quân rất nhanh quyết định, ánh mắt hắn nặng nề: “Được, anh sẽ tay trắng rời đi, công ty, cổ phần gì đó đều cho em.”
“Nhưng điều kiện là, em không được ra ngoài nói bậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-300-khao-nghiem-ii-2.html.]
“Đương nhiên.” Khương Dư Linh buông tay: “Chỉ cần tiền đúng chỗ là mọi thứ đều tốt đẹp.”
Cô cười, cong khóe mắt nâng ly cà phê về phía hai người: “Hôm nay thật đúng là một ngày vui vẻ.”
Đường Quân, Đình Nhi: "…"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cảm ơn, một chút cũng không thoải mái.
Khương Dư Linh đồng ý ly hôn. Không biết có phải vì là thế giới thử luyện hay không, giây tiếp theo, cô đã cùng Đường Quân và Đình Nhi ở cửa Cục Dân Chính. Nhưng không đợi cô bước vào Cục Dân Chính, một chiếc xe tải lớn lao thẳng về phía ba người họ.
Hơi khó hiểu.
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Khương Dư Linh, giây tiếp theo, bàn tay tội lỗi của Đường Quân đã vươn về phía cô. Tinh thần lực của Khương Dư Linh rất mạnh, cô đã kịp thời nhận ra sự bất thường của Đường Quân. Tay Đường Quân vừa dùng sức, cô liền xoay người một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đá hắn ngã xuống đất, còn mình thì né tránh, kéo Đình Nhi vào Cục Dân Chính.
Cô thật ra không muốn kéo, nhưng nghĩ lại, ngoại tình chắc chắn là lỗi của gã đàn ông chó, Đình Nhi có tội, nhưng tội không đáng chết. Vốn dĩ gã đàn ông chó cũng tội không đáng chết, nhưng hắn muốn g.i.ế.c cô, cô không có cách nào, cô chỉ có thể g.i.ế.c ngược, cô là vô tội.
“A a a a! Đường Quân!”
Bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Đình Nhi, giây tiếp theo thế giới trở thành một màu đen trắng, tất cả mọi thứ dường như tĩnh lặng.
Và trước mắt Khương Dư Linh cũng xuất hiện một hàng phụ đề:
[Ngươi một cước hại c.h.ế.t Đường Quân, cửa ải thứ ba khảo nghiệm thất bại, tất cả bắt đầu lại từ đầu.]
[Ngươi có tổng cộng ba lần cơ hội, sau ba lần cơ hội, sẽ vĩnh viễn mất đi quyền lợi đạt được truyền thừa.]
Khương Dư Linh: "???"
…
“Nghênh Lam tỷ, em không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy, cô ấy đã ném tờ giấy em đưa cho cô ấy rồi.”
Trong rừng rậm yên tĩnh.
Vệ Nghênh Lam cùng hai người còn lại và Chu Ly cùng hai người còn lại hội hợp, sắc mặt Chu Ly không được tốt.