Những kẻ đánh Tả Mạn Mạn là năm người của lớp 6. Họ nhận được truyền âm từ nhóm Văn Sơn mà đến, nhưng không ngờ gần đến nơi lại gặp Tả Mạn Mạn đi lẻ một mình.
Vũ lực của Tả Mạn Mạn không thấp. Cô ấy một đấu năm, thế mà còn làm bị thương một trong số họ. Điều này khiến năm kẻ này cực kỳ căm ghét cô. Vì thế không muốn cho cô c.h.ế.t nhanh, mà cùng nhau hành hạ cô.
Nhóm người này là như vậy, ghét nhất là thiên tài.
Nói tốt là muốn công bằng, nhưng thế gian này làm gì có công bằng tuyệt đối? Bên ngoài có biết bao nhiêu người thường đấy, năm đó lúc họ Trắc Linh biết bao nhiêu người bị loại, lúc ấy họ sao không nghĩ đến công bằng?
Có lợi cho bản thân thì coi là hiển nhiên. Không có lợi cho bản thân thì oán trời trách đất.
Loại người này, đã mục nát từ gốc rồi.
Tả Mạn Mạn nằm trên mặt đất, m.á.u tươi chảy lênh láng. Toàn thân không có chỗ nào không đau. Người đẫm mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt. Cô cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.
Thật ra hai năm trước cô nên chết. Lúc đó cô từ năm 3 thăng lên năm 4, vào khu Chôn Cốt bắt quỷ, suýt chút nữa bị một đám quỷ ăn thịt. Nếu không phải người bạn đi cùng cứu cô, cô chắc chắn đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng cô sống sót, còn người bạn đó lại đã chết.
Năm ngoái cô muốn vào tìm hồn quỷ của bạn, nhưng không tìm được. Năm nay cô lại đến… Nhưng, chưa tìm được hồn quỷ của người bạn ấy, bản thân lại phải c.h.ế.t trước ở đây.
Thật ra như vậy cũng tốt. Cô sẽ có một năm thời gian, từ từ đi tìm cô ấy.
Tả Mạn Mạn đột nhiên nghĩ thông suốt. Cô ngước mắt nhìn những kẻ đang vây quanh mình, phun ra một ngụm máu, khẽ cười một tiếng: “Nói, nói mấy cái đó làm gì?”
“Nói thẳng ra, các ngươi… Các người chính là vô năng, nên mới ghen tỵ với ta… Nên mới muốn g.i.ế.c c.h.ế.t những người lợi hại hơn các ngươi, nên mới muốn ở, ở trên người chúng ta tìm cảm giác tồn tại…”
“Thật, thật là một đám phế vật, vô dụng phế vật.”
Sắc mặt năm kẻ từ từ thay đổi. Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Chúng nhìn Tả Mạn Mạn. Đột nhiên, một thanh kiếm đ.â.m vào bụng Tả Mạn Mạn: “Ngươi vừa nói gì, ngươi lặp lại lần nữa xem?!”
Kẻ vừa nói sắc mặt dữ tợn và vặn vẹo. Hắn dùng kiếm xoay tròn trong bụng Tả Mạn Mạn. Mặt Tả Mạn Mạn trong nháy mắt càng trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, gần như không nhìn rõ mặt bọn chúng.
“Ta nói, các ngươi là một đám phế vật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-290-cuu-nguoi-2.html.]
Nhưng cô vẫn gồng mình nói ra câu đó, mặc dù giọng cô đã biến dạng vì đau.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Ta xem ngươi tìm chết!”
Sắc mặt kẻ đó càng thêm khó coi. Hắn trực tiếp rút kiếm ra, đang định đ.â.m thêm một nhát nữa thì đột nhiên, hắn cảm giác có một luồng kình phong từ phía sau ập đến. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, một thanh kiếm liền đ.â.m thẳng vào giữa hai lông mày hắn.
Xuyên thẳng qua. Kiếm rút ra. Hắn tắt thở tại chỗ. Ngã phịch xuống đất.
“Đại ca!”
Bốn kẻ còn lại không thể tin nổi trừng to mắt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Khương Dư Linh đứng phía sau họ. Trong tay còn cầm một thanh kiếm, lúc này ánh mắt không hề gợn sóng nhìn bọn chúng, như đang nhìn người c.h.ế.t vậy.
Bốn kẻ trong lòng kinh hãi. Rất nhanh liền nhận ra Khương Dư Linh chính là thiên tài Giang Tinh Ca, lập tức cười lạnh.
“Ta cứ tưởng là ai đâu, hóa ra là ngươi.”
“Đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại tự chui đầu vào… A! Ngươi, tiện nhân này, dám đánh lén.”
Lời còn chưa dứt, Khương Dư Linh đã đ.â.m kiếm tới. May mà hắn kịp thời né tránh, nếu không đã bị g.i.ế.c rồi.
San Sát kinh hãi, tức giận chửi ầm lên.
“Lắm lời thật đấy.”
Khương Dư Linh khinh thường nhìn hắn một cái. Nhìn Tả Mạn Mạn đã đau đến ngất đi, cô không che giấu gì nữa, trực tiếp mở chế độ g.i.ế.c người.
Còn bốn kẻ cũng cầm kiếm xông về phía Khương Dư Linh, thề phải cho Khương Dư Linh một bài học. Nhưng bọn chúng không hề chạm được đến vạt áo của Khương Dư Linh.
Liền từng kẻ nằm rạp trên mặt đất.
San Sát là kẻ cuối cùng ngã xuống. Khương Dư Linh quá mạnh. Hắn thấy tình hình không ổn liền định bỏ chạy, nhưng trên đầu lại giáng xuống sấm sét, trực tiếp bổ hắn thành ngoại tiêu lí nộn.
Lại là tro tàn.
Khương Dư Linh tiến lên, dùng phù Trị Liệu cho Tả Mạn Mạn.