Lăng Tiêu nhìn cô một cái, không đồng ý, chỉ bảo cô nhanh chóng nỗ lực tu luyện: “Dẫn linh nhập thể xong thì đến tìm ta, ta sẽ tự mình chỉ dạy muội vẽ bùa.”
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.
Hắn từ chối nằm trong dự đoán của Khương Dư Linh. Dù sao hiện tại Tôn Lăng vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ về cô. Vì thế khi ở Tàng Thư Các, cô cũng cố ý đợi đủ sáu tiếng đồng hồ mới cầm lấy quyển Đoạn Tuyệt Tình Quyết kia.
Khương Dư Linh bước vào chỗ ở của mình.
Đó là một căn nhà trúc rất đơn sơ, sạch sẽ, tràn ngập hương tre thoang thoảng. Khương Dư Linh tùy ý tìm một phòng, liền mở quyển Đoạn Tuyệt Tình Quyết ra, trong lòng thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, người của Liên Minh Thiên Sư có nhìn ra tôi tu luyện tâm quyết gì không?”
[Không thể.]
Hệ thống rất nhanh trả lời: [Nhưng có người đang giám sát ký chủ. Ký chủ dẫn linh nhập thể cần chậm một chút.]
Khương Dư Linh hiểu ý. Trước khi đến đây cô cũng đã tìm hiểu trên mạng. Thông thường một người bình thường sẽ dẫn linh nhập thể trong vòng hai tháng. Mục đích ban đầu của cô khi đến đây là để thể hiện bản thân thật tốt.
Vậy thì cứ kiểm soát thời gian trong khoảng nửa tháng đi.
Cô làm bộ làm tịch cầm lấy Đoạn Tuyệt Tình Quyết. Bên trong không chỉ có khẩu quyết tu luyện, mà còn có cả phần hướng dẫn vận hành kinh mạch rất chi tiết. Nếu có thể hiểu rõ phần vận hành kinh mạch này, cũng là có lợi ích.
Vì thế Khương Dư Linh không vội vã ngồi thiền, mà từ từ xem phần vận hành kinh mạch trong Đoạn Tuyệt Tình Quyết. Đợi thời gian gần đủ, cô liền cầm sách đi tìm Lăng Tiêu.
Lý do tìm hắn rất đơn giản, không phải vì có chỗ nào không hiểu, mà là cô đói bụng, muốn ăn cơm.
Nhưng tìm được Lăng Tiêu lại không thể nói thẳng là mình đói bụng mới đến. Làm vậy trông cô thật chẳng có chí tiến thủ chút nào. Vì thế, Khương Dư Linh trước tiên hỏi một loạt câu hỏi liên quan đến cách vận hành kinh mạch, sau đó mới ôm bụng nói mình đói.
“Vậy thì đi ăn cơm.”
“Ta đưa muội đi.”
Lăng Tiêu duỗi tay ra, một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay hắn. Đúng lúc hắn chuẩn bị bảo Khương Dư Linh nhảy lên kiếm trước, cửa sân lớn đột nhiên bị đẩy ra.
“Sư huynh, chúng ta đi ăn cơm cùng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-251-doan-tuyet-tinh-quyet-2.html.]
Là Thư Nghiên.
Cách đó không lâu cô ta mới bị Lăng Tiêu răn dạy một trận, mới có bao lâu mà cô ta đã như không có chuyện gì xảy ra đến tìm Lăng Tiêu rồi. Đây cũng là một ưu điểm lớn của cô ta —— mặt dày, không để bụng thù vặt.
Đương nhiên, đây là đối với người cô ta thích và có thực lực mạnh mẽ mà nói.
Khi nhìn thấy Khương Dư Linh cũng ở trong sân, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, buột miệng nói: “Tiện nhân, sao ngươi lại…”
“Tiểu sư muội, sao muội lại ở đây?”
Thư Nghiên rõ ràng đã được dạy bảo, rất nhanh liền sửa lại cách xưng hô. Sắc mặt Lăng Tiêu lúc này mới đẹp hơn một chút: “Tiểu sư muội đi ăn cơm cùng chúng ta.”
Tằng Cẩn Trúc cũng đi theo sau Thư Nghiên. Hắn xem cũng không thèm nhìn Khương Dư Linh lấy một cái, thái độ khinh thường ra mặt. Còn việc Lăng Tiêu muốn đưa Khương Dư Linh ngự kiếm đi ăn cơm, hắn cũng không có ý kiến gì.
Hắn không có ý kiến, nhưng Thư Nghiên, người ái mộ Lăng Tiêu, lại có ý kiến lớn.
Cô ta trước tiên lườm Khương Dư Linh một cái đầy oán hận, sau đó liền chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu nũng nịu: “Đại sư huynh, huynh muốn chở tiểu sư muội đi nhà ăn cùng sao? Như vậy bị người khác thấy ảnh hưởng không tốt đâu. Hay là muội đưa tiểu sư muội đi nhé.”
Lăng Tiêu nhíu mày nhìn cô: “Có gì không tốt?”
“Trai đơn gái chiếc cùng đi trên một thanh kiếm, đương nhiên là không tốt rồi. Huynh ở Liên Minh Thiên Sư có rất nhiều người ái mộ. Tiểu sư muội cô mới vào Liên Minh Thiên Sư của chúng ta đã thân thiết như vậy với huynh, thì cô ấy chắc chắn sẽ bị người ta xa lánh.”
Nghe có vẻ hợp lý nhỉ?
Lời này nghe qua dường như rất có lý.
Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, liền không ngăn cản, chỉ hơi cảnh cáo Thư Nghiên: “Vậy muội đưa muội ấy đi thì cẩn thận một chút, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào.”
Hắn ít nhiều cũng biết tính nết của Thư Nghiên.
Thư Nghiên nắm chặt tay, đảm bảo: “Đương nhiên, sư huynh huynh cứ yên tâm vạn phần.”
Cô ta liếc nhìn Khương Dư Linh một cái, ánh mắt đầy ác ý không hề che giấu: “Muội đã biết sai rồi, nhất định sẽ vì sai lầm của mình mà chuộc tội.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Và nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu, sư, muội!”