Về phía Khương Dư Linh, sau khi đi cùng Lăng Tiêu, cô vẫn giữ vẻ mặt kinh hồn chưa định. Thỉnh thoảng cô lại sụt sịt hai tiếng. Lăng Tiêu nghe thấy hơi phiền lòng, nhưng khi nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, mũi đỏ ửng, trông yếu ớt đáng thương, sự khó chịu trong lòng hắn đột nhiên vơi bớt đi vài phần.
Hắn nói: “Đừng khóc nữa.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không để cô ta g.i.ế.c muội. Sau này chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra nữa đâu.”
“Muội… muội biết…” Khương Dư Linh gật đầu lia lịa. Ánh mắt sau khi bị nước mắt rửa trôi trở nên đặc biệt trong veo, có thể nhìn rõ sự tủi thân và sợ hãi nơi đáy mắt cô: “Muội biết sư huynh sẽ bảo vệ muội mà…”
“Nhưng, nhưng mà muội có chút, có chút không kìm được.”
Khương Dư Linh nói xong liền cúi đầu, tiếp tục sụt sịt. Lông mi cô rất dài, trông như một chú bướm sắp sửa vỗ cánh bay đi.
Gương mặt nhỏ nhắn, có vài phần tái nhợt.
Trông càng thêm đáng thương và ngoan ngoãn.
Có điểm đáng yêu.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lăng Tiêu. Thật ra hắn không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ là Thư Nghiên quá phiền phức, lại còn hay gây chuyện, khiến hắn nghĩ rằng con gái thiên hạ đều như vậy. Vì thế hắn đối xử lạnh nhạt với bất kỳ cô gái nào, để tránh rước lấy phiền phức.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu con gái đều giống Giang Tinh Ca, phiền phức một chút dường như cũng chẳng sao. Hơn nữa Giang Tinh Ca trông cũng không giống người hay gây chuyện.
Trong lòng Lăng Tiêu có một góc trở nên mềm mại hơn vài phần, nhưng lúc này hắn không hề nhận ra có gì bất thường.
Nước ấm nấu ếch xanh.
Con ếch chỉ nhận ra nguy hiểm khi mọi thứ đã quá muộn.
Lăng Tiêu đưa Khương Dư Linh đến chỗ ở của Tằng Cẩn Trúc. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Tằng Cẩn Trúc đã hồi phục được khoảng bảy tám phần. Hắn cũng biết tin Lăng Tiêu đưa về một cô gái được Tôn Lăng nhận làm đồ đệ, trong lòng cũng chẳng thoải mái gì.
Khác với Lăng Tiêu. Hiện tại Tằng Cẩn Trúc có chút tình cảm với Thư Nghiên. Hắn biết tính cách Thư Nghiên rất mạnh mẽ, hận không thể mọi ánh mắt trong Liên Minh Thiên Sư đều tập trung vào mình. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu sư muội, chắc chắn cô rất khó chịu.
Vì thế Tằng Cẩn Trúc không có thái độ tốt với Khương Dư Linh. Đợi Lăng Tiêu giới thiệu Khương Dư Linh xong, hắn liền nói: “Đến đây thì phải an phận, đừng cả ngày nghĩ ngợi vẩn vơ.”
“Trong lòng ta, tiểu sư muội vĩnh viễn chỉ có mình Nghiên Nghiên thôi.”
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống. Dù hắn vẫn luôn mặt không biểu cảm, nhưng sau khi Tằng Cẩn Trúc nói câu này, cả người hắn tỏa ra hàn khí hơn vài phần.
Nhìn Khương Dư Linh, hai tay cô đã siết chặt vạt áo, hai mắt ửng đỏ, trông có vẻ bối rối không biết làm sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-249-co-chut-dang-yeu-2.html.]
“Muội, muội biết rồi.”
Cô khẽ gật đầu, không ngẩng lên nhìn Tằng Cẩn Trúc thêm lần nào nữa.
Lăng Tiêu chỉ là sắc mặt khó coi, nhưng cũng không bênh vực Khương Dư Linh trước mặt Tằng Cẩn Trúc. Chỉ đến khi đưa Khương Dư Linh rời khỏi đó, hắn mới an ủi cô một lúc, bảo cô đừng để ý lời Tằng Cẩn Trúc nói. Sau đó, hắn lấy từ trong túi không gian ra một xấp lá bùa, một cây bút vẽ bùa, đưa cho Khương Dư Linh.
“Những thứ này muội cứ cầm lấy trước.”
Lăng Tiêu nói: “Lát nữa ta đưa muội đi Tàng Thư Các, chọn một quyển tâm pháp phù hợp để tu luyện.”
Có thể nhận đồ miễn phí.
Lại còn có thể nhận tâm pháp tu luyện miễn phí.
Chuyến này đến thật sự quá lời.
Khương Dư Linh quét sạch đi sự u ám lúc trước, gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn đại sư huynh.”
Mày mắt Lăng Tiêu dịu dàng hơn vài phần.
Lăng Tiêu ngự kiếm phi hành đưa Khương Dư Linh đến Tàng Thư Các. Cửa Tàng Thư Các có một người gác cổng tóc hoa râm. Rõ ràng ông ta đã nhận được tin tức từ trước, thấy hai người xong liền trực tiếp ném cho Khương Dư Linh một tấm thẻ bài.
“Chỉ được hoạt động ở tầng một, tầng ba tầng bốn không được vào.”
“Chỉ được chọn một quyển tâm pháp tu luyện.”
“Chỉ có sáu tiếng đồng hồ, sau sáu tiếng, bất kể ngươi có chọn được tâm pháp phù hợp hay chưa cũng phải ra ngoài.”
Lăng Tiêu cũng nói với Khương Dư Linh: “Muội vào đi, sáu tiếng nữa ta đến đón muội.”
Khương Dư Linh liền hỏi: “Huynh không vào cùng muội sao?”
Lăng Tiêu giải thích: “Thiên phú mỗi người đều khác nhau. Không chỉ là muội chọn tâm pháp tu luyện, mà tâm pháp tu luyện cũng sẽ chọn muội. Thông thường chỉ có tâm pháp phù hợp với muội, mới có thể phát sáng. Càng sáng chứng tỏ mức độ phù hợp với thiên phú của muội càng cao.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nếu có nhiều người, rất dễ xảy ra trục trặc.
Khương Dư Linh hiểu ra, vì thế cô lưu luyến không rời cáo biệt Lăng Tiêu, cầm thẻ bài rồi dứt khoát bước vào Tàng Thư Các.
Bảo bối tâm pháp tu luyện của cô.
Cô đến đây!