Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 150: Lừa dối Khương Nhĩ Trác

Cập nhật lúc: 2025-05-07 14:34:51
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra Khương Dư Linh ngay cả không hỏi, cũng biết Khương Nhĩ Trác là đến đòi công bằng cho Khương Minh Châu. Tuy nhiên việc anh ta chọn lúc này để đòi công bằng cho Khương Minh Châu, thời điểm này thật sự rất có ý nghĩa.

Dù sao, sau khi cô không muốn về Khương gia và chỉ trích người nhà Khương gia tùm lum, anh ta không đứng ra. Sau khi cô tống Khương Nhĩ Phàm vào tù, anh ta cũng chọn cách khuyên nhủ. Khương Minh Châu khóc lóc trước mặt cô, quỳ xuống trước cửa đồn cảnh sát. Anh ta hoàn toàn không chạy tới chỉ trích cô lần nào. Còn bây giờ, Khương gia mới phá sản không lâu, anh ta liền như sứ giả chính nghĩa nhảy ra.

Rốt cuộc là vì bất bình cho Khương Minh Châu, hay là đang phát tiết sự bất mãn của chính mình. Ai mà biết được? Khương Nhĩ Trác thật sự ích kỷ hơn cô tưởng tượng nhiều.

Khương Dư Linh cười như không cười nhìn Khương Nhĩ Trác. Còn Khương Nhĩ Trác đầy mặt phẫn nộ: “Chị dám không biết xấu hổ hỏi mình độc ác thế nào à? Chẳng lẽ trong lòng chị không biết rõ sao?”

“Những lần trước chị vô tình với người nhà thì thôi đi. Dù sao người nhà đôi khi làm việc quả thật có lúc không công bằng. Nhưng chị Minh Châu đã làm sai điều gì mà chị cố ý nhắm vào…”

“Cậu biết không?” Khương Dư Linh đột nhiên nghĩ đến một cách chơi mới. Cô ngắt lời Khương Nhĩ Trác: “Thật ra trong số người nhà họ Khương, người duy nhất tôi không ghét chính là cậu.”

Khương Nhĩ Trác rõ ràng sững sờ.

“Dù sao cậu từ đầu đến cuối trước nay chưa từng làm sai điều gì cả.”

“Hơn nữa, chúng ta quen biết từ trước khi thân phận tôi bại lộ. Khi đó tôi đã thấy cậu là một người có quan niệm đúng đắn và có cùng chí hướng.”

“Tôi sở dĩ nhiều lần chịu đựng người nhà họ Khương làm loạn trước mặt tôi, hoàn toàn là nể mặt cậu. Không ngờ bây giờ, cậu lại hiểu lầm tôi.”

“Điều này thật sự quá làm tôi thất vọng rồi.”

Khương Dư Linh thở dài: “Ban đầu sau khi Khương gia phá sản, tôi đã chuẩn bị tìm cơ hội đầu tư cho cậu. Nhưng bây giờ xem ra, cậu chắc không cần đâu.”

Khương Dư Linh nói xong, như không có chuyện gì quay sang mấy cô gái phía sau: “Không sao cả, chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt Khương Nhĩ Trác thay đổi liên tục như vỉ pha màu theo lời Khương Dư Linh. Mãi đến khi Khương Dư Linh kéo mấy cô gái sắp đi, anh ta mới phản ứng lại: “Chị Dư Linh.” Ngay cả chị cũng gọi rồi.

Khương Dư Linh không để ý đến anh ta. Khương Nhĩ Trác nóng nảy, vội vàng đuổi theo bước chân Khương Dư Linh: “Chị Dư Linh, đừng đi.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bước chân Khương Dư Linh không dừng lại, chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Bây giờ cậu còn gọi tôi làm gì? Không phải nói tôi độc ác sao?”

“Em… em cũng không biết nữa.” Trên mặt Khương Nhĩ Trác hiện lên vẻ mất mát nhàn nhạt: “Em chỉ nghe chị Minh Châu nói chị cố ý không cho chị ấy qua vòng phỏng vấn. Thêm vào đó mấy ngày nay em thật sự quá sốt ruột, cho nên mới chạy tới chất vấn chị.”

“Là em bị phẫn nộ làm cho mờ mắt. Nghe chị nói vậy, em mới nhớ lại lúc trước, khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Em mới nhớ lại…” Anh ta hơi nói năng lộn xộn: “Khi đó chúng ta ở chung vui vẻ như vậy. Vì sao bây giờ lại biến thành thế này chứ?” Khương Nhĩ Trác vừa nói, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Khương Dư Linh hơi mềm lòng, thở dài một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-150-lua-doi-khuong-nhi-trac.html.]

“Các cô đi qua bên kia chờ trước đi.” Cô dặn mấy cô gái, chờ họ đi xa rồi mới nói với Khương Nhĩ Trác: “Đừng khóc. Khóc cái gì chứ. Con trai con lứa, khóc lên chẳng có chút khí khái đàn ông nào.”

“Vì em… Vì em rất xin lỗi chị.” Khương Nhĩ Trác lau nước mắt: “Em không nên không hỏi chị một câu nào, cũng không đi kiểm chứng sự thật, chỉ vì người khác nói một câu mà chạy tới chất vấn chị. Là em quá ngu ngốc.”

Nhìn kìa, anh ta cũng có thể rất biết nói lý đấy chứ. Cũng có thể rất biết diễn đấy.

Khương Dư Linh gật đầu: “Biết mình ngu ngốc rồi thì sau này phải chú ý. Chị không muốn đứa em trai duy nhất của mình là kẻ ngu ngốc, bị người khác châm ngòi là mắc mưu đâu.”

Nghe vậy, đáy mắt Khương Nhĩ Trác hiện lên tia không thể tin nổi: “Chị Dư Linh, chị vừa nói gì cơ?”

“Chịnói em là đứa em trai duy nhất của chị.” Khương Dư Linh liền nói: “Cũng có thể nói là người thân duy nhất của chị.”

Niềm vui đến quá đột ngột, Khương Nhĩ Trác quả thực không biết nói gì cho phải. Nhưng anh ta rất nhanh phản ứng lại: “Chị Dư Linh, chị, chị nói thật sao? Chị thật sự coi em là em trai, coi là người thân duy nhất sao? Nhưng… Nhưng em… Nhưng cha mẹ đã làm nhiều chuyện có lỗi với chị như vậy, cả anh trai nữa…”

“Cho nên chị mới nói, em là người thân duy nhất của chị.” Khương Dư Linh nhấn mạnh: “Tuy nhiên chị cảnh cáo em. Sau này tài nguyên và sự giúp đỡ chị dành cho em, tuyệt đối không được dùng cho những người khác trong Khương gia. Nếu không chị sẽ trực tiếp thu hồi tất cả mọi thứ chị cho em. Biết chưa?”

Khương Dư Linh lại còn định cho anh ta tài nguyên! Đây là điều Khương Nhĩ Trác không nghĩ tới. Anh ta ban đầu vì Khương gia phá sản gần đây khiến mức sống giảm thẳng tắp, lại thêm bạn bè ngày xưa đều tránh như rắn rết, nên mới đến tìm Khương Dư Linh để xả giận. Nhưng bây giờ —.

Khương Dư Linh nói là thật sao? Chị thật sự có thể coi anh ta là người thân duy nhất sao? Nghĩ đến Khương Dư Linh có chỗ dựa quốc gia, lại có tài nguyên, tim Khương Nhĩ Trác bắt đầu phanh phanh phanh. Nếu tất cả những gì Khương Dư Linh nói là thật, vậy sau này anh ta chẳng phải có thể trở thành người có tiền đồ nhất trong Khương gia sao? Xem cha mẹ sau này còn dám bắt anh ta học theo anh cả anh hai nữa không đấy.

Khương Nhĩ Trác điên cuồng rung động. Anh ta hận không thể lập tức gật đầu đồng ý yêu cầu của Khương Dư Linh. Nhưng lại sợ Khương Dư Linh cho rằng anh ta vô tình, liền đổi cách nói: “Em sẽ không đưa tài nguyên của chị cho người nhà Khương gia. Nhưng sau này việc dưỡng lão của cha mẹ, em nhất định phải lo… Em hy vọng chị Dư Linh có thể hiểu. Dù sao thì em cũng là con trai của họ.”

“Cái này chị đương nhiên hiểu. Tuy nhiên số tiền dưỡng lão cho họ mỗi tháng không được vượt quá một vạn.”

Một vạn đồng làm được gì? Trên mặt Khương Nhĩ Trác hiện lên tia do dự: “Hai vạn được không? Cha mẹ hai người, mỗi người một vạn.”

“Không được.” Mặt Khương Dư Linh lập tức trầm xuống: “Đồng ý để em cho tiền dưỡng lão là chị đã nhân từ với họ rồi. Nếu em thấy chị vô tình độc ác thì cũng có thể không qua lại với chị. Chị coi như không có đứa em trai này.”

Khương Dư Linh nói xong, trực tiếp xoay người muốn đi. Khương Nhĩ Trác sao chịu cứ thế cắt đứt con đường tiền đồ tươi sáng của mình. Vội vàng nói: “Được, chị Dư Linh, em đồng ý.”

“Chỉ một vạn thôi nhé.”

“Một vạn đồng cũng đủ hai người họ tiêu.”

Khương Nhĩ Trác đồng ý yêu cầu của Khương Dư Linh.

Trên thực tế, nếu thái độ Khương Dư Linh không cường ngạnh như vậy, Khương Nhĩ Trác có lẽ còn sẽ nghi ngờ dụng tâm của cô. Nhưng chính vì vậy, anh ta không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cho rằng Khương Dư Linh thật sự coi anh ta là em trai. Trong lòng anh ta mừng thầm vì khoảng thời gian này mình không nói lời ác ý với Khương Dư Linh. Nghĩ vậy, anh ta lại vô cùng may mắn vì hôm nay lời mình nói không quá khó nghe. Nếu không, tương lai của anh ta đã thật sự mịt mờ rồi.

Suýt nữa đã bị Khương Minh Châu hại thảm! Nghĩ đến đây, Khương Nhĩ Trác liền quyết định sau này sẽ ít qua lại với Khương Minh Châu. Lúc cần thiết, cũng không phải không thể cắt đứt quan hệ với cô ta.

Loading...