Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 149: Ôm
Cập nhật lúc: 2025-05-07 14:34:49
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Khải và Hứa Hàng đã hạ quyết tâm. Một người đi sửa kịch bản. Một người đăng video tuyển diễn viên tạm thời trên tài khoản. Điều kiện là dưới hai mươi tuổi. Người đăng ký gửi ảnh không dùng app làm đẹp. Người vượt qua vòng loại sẽ phỏng vấn vòng một tại Học viện Mộng Khê sau ba ngày.
Video này vừa đăng lên, rất nhanh đã có người chú ý tới. Dù sao trước đây Xem Kịch Ngọt Để Ngủ chỉ có vài người diễn viên, cảnh quay cũng khá cố định. Lẽ nào cuối cùng cũng muốn mở rộng quy mô? Vui mừng nhất không ai khác chính là mọi người học ở Học viện Khê Mộng. Gần quan được ban lộc. Đoàn phim ngay ở trường họ, vậy khả năng họ trở thành diễn viên tạm thời sẽ lớn hơn một chút.
Cũng không phải vì tiền, chỉ là cảm thấy hay. Được lên video ngắn đấy. Vậy sau này họ cũng có thể làm video ngắn kiếm tiền. Tuy nhà họ rất có tiền, nhưng ai lại ngại tiền nhiều đâu?
Video vừa đăng lên, rất nhanh đã có rất nhiều người đăng ký. Đa số là học sinh Học viện Khê Mộng, còn có một bộ phận nhỏ học sinh các học viện khác.
Khương Dư Linh nhìn tin nhắn ảnh chụp ở hậu trường, cười. Khương Minh Châu, người bị đuổi ra khỏi Khương gia, liệu có bỏ qua cơ hội có thể nhất cử thành danh này không?
Đương nhiên sẽ không bỏ qua. Là Khương Minh Châu, từng làm thiên kim hào môn mười bảy năm, đương nhiên biết những video ngắn này kiếm tiền đến mức nào. Ngay cả trước đây có cơ hội nổi tiếng cô ta cũng không bỏ qua, huống chi bây giờ. Chỉ cần cô ta nổi tiếng là có tiền. Chỉ cần có tiền, cô ta liền có thể đổi trường học cho mình.
Khương Minh Châu dường như thấy hy vọng. Vì thế cô ta chụp rất nhiều ảnh, chọn một tấm mà cô ta tự nhận là đẹp nhất gửi đi, hy vọng nhận được sự ưa thích của đoàn phim Kịch Ngọt.
…
Biết tiếng chim kêu gây bực bội, nhưng gần đây trường học lại vô cùng náo nhiệt. Ba ngày thời gian trôi qua nhanh. Đoàn phim đã chọn ra hai mươi nam sinh và hai mươi nữ sinh đến phỏng vấn. Trong đó có Khương Minh Châu.
Khương Minh Châu là do Khương Dư Linh nhìn ảnh chụp xong tự mình mời. Cô chỉ muốn cho cô ta hy vọng, sau đó lại làm cô ta tuyệt vọng. "Giết người tru tâm" (giết người là g.i.ế.c thể xác, tru tâm là giày vò tinh thần). Cô sẽ không để Khương Minh Châu sống quá tốt.
Khương Dư Linh ngồi ở ghế giám khảo, chờ đợi thí sinh đến phỏng vấn, mong chờ phản ứng của Khương Minh Châu khi nhìn thấy cô.
…
Địa điểm phỏng vấn ở phòng hội nghị lớn của trường. Rất đông người. Ngoài những người đến phỏng vấn, còn có mọi người học đến xem náo nhiệt. Để tránh xảy ra chuyện, Khương Dư Linh đã bảo trường gọi bảo vệ đến giữ trật tự.
Khương Minh Châu mặc chiếc váy trắng đẹp nhất của mình, trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với cô ta, trông như một bông hoa trắng nhỏ. Cả người mang theo vài phần khí chất liễu yếu đào tơ. Những cô gái cạnh tranh với cô ta đều là những người khá xinh đẹp trong trường.
Vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt lập tức lạnh xuống. Cùng với bạn thân nói nhỏ: “Con bé đó dám đến à.”
“Bây giờ nó dám không biết xấu hổ ra ngoài ư.”
“Bây giờ Khương gia suy sụp, nó đương nhiên phải nắm lấy cơ hội kiếm tiền này. Nếu không rất nhanh nó sẽ bị trường học đuổi đi mất.”
“Nói thật, nếu không phải lời nói của người mẹ lòng dạ độc ác kia, đời này nó cũng không có cơ hội đứng ở đây đâu.”
Những cô gái mười sáu mười bảy tuổi khi ghét một người, nói chuyện tuyệt đối sẽ không nể mặt. Khương Minh Châu nghe những lời này, rũ mắt xuống. Trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng tay đặt bên cạnh lại nắm chặt, cho thấy nội tâm cô ta không bình tĩnh.
Từng thí sinh phỏng vấn bước vào, rồi lại từng người bước ra. Rất nhanh, liền đến lượt Khương Minh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-149-om.html.]
“Số 12, Khương Minh Châu.”
Khương Minh Châu trong lòng rùng mình. Sửa lại kiểu tóc một chút, bước nhanh đi vào.
“Kính chào các thầy các cô. Em là số 12, tên là Khương…” Khương Minh Châu nói chưa dứt lời, liền thấy Khương Dư Linh ngồi ở ghế giám khảo. Đồng tử đột nhiên co rụt lại.
“Khương Dư Linh!” Khương Minh Châu không thể tin nổi, trừng lớn mắt.
Khương Dư Linh nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Sao lại là cô. Cô lại là học sinh trường này ư?”
…
Khương Minh Châu không biết mình đã ra khỏi phòng hội nghị thế nào. Thời tiết rất nóng, nhưng lòng cô ta lại lạnh băng. Ở tới phía trước, cô ta tràn đầy tự tin, cảm thấy với ngoại hình của mình thế nào cũng kiếm được một vai phụ. Nhưng mà… Nhưng mà vì sao Khương Dư Linh lại là giám khảo Kịch Ngọt chứ? Cô sao có thể là giám khảo Kịch Ngọt chứ?
Nghĩ đến ánh mắt biết rõ của các giám khảo khác lúc đó, mũi Khương Minh Châu đau xót, nước mắt thoắt cái chảy xuống. Vì sao? Vì sao cô ta bây giờ đã thảm như vậy, vì sao cô ta đã bị đuổi ra khỏi Khương gia rồi, Khương Dư Linh vẫn không chịu buông tha cô ta? Vì sao nơi nào cũng có cô? Cô ta đã làm sai cái gì? Năm đó cô ta đâu phải cố ý bị ôm nhầm.
Khương Minh Châu càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng không kìm được ngồi xổm trên mặt đất gào khóc. Lúc này, đột nhiên, trên đầu cô ta vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Chị Minh Châu, chị sao vậy?” Là giọng Khương Nhĩ Trác.
Khương Minh Châu ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Nhĩ Trác vẻ mặt tiều tụy nhưng đầy lo lắng nhìn cô ta. Hôm đó anh cùng Khương Nhĩ Càng đưa cô ta về trường học. Vì chuyện nhà quá nhiều, anh muốn ở lại mấy ngày. Và chính là trong ngắn ngủi mấy ngày đó, Khương Minh Châu liền nếm trải cái mùi vị một mình không nơi nương tựa. So với cảm giác khi cô ta phát hiện mình không phải con gái ruột Khương gia còn đau khổ hơn.
Vì thế, khi thấy Khương Nhĩ Trác, Khương Minh Châu không chịu nổi nữa. Cô ta đứng dậy đột nhiên nhào vào lòng Khương Nhĩ Trác: “Em trai, em trai, chị… chị thật sự khổ sở quá!”
Cô ta khóc lóc, thở hổn hển: “Vì sao Khương Dư Linh cứ không chịu buông tha chị chứ? Chị biết chị đã chiếm thân phận của chị ấy, nhưng mà… Nhưng mà chị không cố ý…”
“Vì sao lại đối xử với chị như vậy, vì sao…”
…
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cuối cùng đoàn phim đã chọn ra ba nam và ba nữ. Ba nam sinh có một người là học sinh trường đó. Trùng hợp là nam sinh này chính là Tô An Mạt, người từng theo đuổi Khương Minh Châu. Hai người kia ở trường khác, một người tên là Trang Minh, một người tên Hứa Soái. Hai cô gái, hai người học trường đó, một người học trường khác. Hai cô gái ở trường đó tên là Triệu Thanh Sở, Thường Ngọc Chi. Cô gái trường khác tên là Du Lan.
Sáu diễn viên hình ảnh đều cực tốt, kỹ năng diễn xuất cũng tạm được. Chỉ là không biết đứng vị trí. Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi luyện tập chăm chỉ là được. Thêm sáu người mới, có ba người học trường đó, ba người học trường khác. Người học trường đó có thể ở ký túc xá của họ, nhưng người học trường khác chỉ có thể ở cùng họ.
Trong ba người từ trường khác đến, có hai người là nam. Vì không đặc biệt hiểu rõ, nên Khương Dư Linh lại hỏi trường xin thêm một căn biệt thự. Các nam sinh ở một căn, các nữ sinh ở một căn. Hai căn biệt thự cách nhau không xa. Khi Khương Dư Linh dẫn các cô gái đi đến biệt thự, lại đụng phải Khương Nhĩ Trác đang nổi giận đùng đùng.
“Khương Dư Linh, sao chị lại đối xử với chị Minh Châu như vậy. Chị ấy rốt cuộc đã làm sai điều gì mà chị cứ nhiều lần nhắm vào chị ấy? Chị không thấy mình làm vậy quá độc ác sao?”
Từ khi Khương Dư Linh chọn công lược Khương Nhĩ Trác, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt anh ta. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị. Các cô gái đều nhìn Khương Dư Linh. Khương Dư Linh lại hỏi: “Tôi độc ác thế nào?”