Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 143: Kết cục của Khương Nhĩ Phàm

Cập nhật lúc: 2025-05-07 08:31:56
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nhĩ Phàm mới là người đáng lẽ phải ở tù mọt gông nhất.

Chỉ vì vài câu nói châm chọc, anh ta liền muốn hủy diệt em gái ruột của mình. Loại hành vi này, đã không chỉ có thể dùng hai từ độc ác để diễn tả.

Nhìn Khương Vân Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, Khương Dư Linh cảm thấy vô cùng buồn cười. Cô biết mục đích của Khương Vân Thiên, chính là muốn dùng quan hệ huyết thống để ép cô về Khương gia, sau đó lại dùng thân phận người cha để ép buộc cô từ bỏ truy cứu trách nhiệm của Khương Nhĩ Phàm.

Nhưng liệu có khả năng không? Đó là điều tuyệt đối không thể nào.

Khương Dư Linh dứt khoát bày tỏ thái độ của mình. Tóm lại là, mặc kệ Khương Vân Thiên làm gì nói gì, Khương Nhĩ Phàm đều nhất thiết phải ngồi tù. Cô tuyệt đối không thể nào tha thứ cho Khương Nhĩ Phàm.

Còn về Triệu Ngọc —.

“Tôi cũng sẽ không tha thứ.”

“Vì tôi rất tốt. Người đã từng làm tổn thương tôi vĩnh viễn không đáng được tha thứ.”

Khương Dư Linh ném xuống những lời này, xoay người rời khỏi đồn công an, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt âm trầm đến tích ra nước của Khương Vân Thiên, và những lời Liễu Dư Mi lại một lần nữa dùng ơn sinh thành, đạo đức để ép cô.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Khương Minh Châu và Khương Nhĩ Trác lại có da mặt dày đến vậy. Cô vừa ra khỏi đồn công an, hai người đã đuổi theo.

Khương Nhĩ Trác còn chưa nói gì, Khương Minh Châu liền trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khương Dư Linh.

“Cầu xin chị tha thứ cho anh trai.”

Cô ta nước mắt đầy mặt: “Em biết em không có tư cách yêu cầu chị tha thứ cho anh ấy, vì bản thân em đã mắc nợ chị. Nhưng mà, nhưng mà chỉ cần chị đồng ý tha thứ cho anh trai, bảo em bồi thường thế nào em cũng làm được. Em…”

“Chị Minh Châu, chị đang làm gì vậy?”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Thấy thế, Khương Nhĩ Trác đau lòng cực kỳ. Anh ta muốn kéo Khương Minh Châu dậy, nhưng chân Khương Minh Châu dường như mọc rễ dưới đất, không sao nhấc lên được.

Còn lúc này, Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi cũng vội vàng từ bên trong đuổi tới. Thấy Khương Minh Châu đang quỳ trên mặt đất, Liễu Dư Mi tiến lên khóc lóc nói: “Minh Châu, con đang làm gì vậy?”

“Không liên quan đến chị Dư Linh.” Khương Minh Châu lập tức giải thích: “Là tự con muốn quỳ, là tự con cảm thấy con rất có lỗi với chị Dư Linh.”

Liễu Dư Mi nghe cũng không nghe. Bà lại nhìn về phía Khương Dư Linh, trong ánh mắt rưng rưng tràn đầy vẻ oán hận: “Con thật sự muốn ép đến đường cùng cả nhà chúng ta con mới cam tâm sao. Rốt cuộc con muốn gì hả?”

“Tôi rốt cuộc muốn gì ư?”

Khương Dư Linh cười: “Tôi mới muốn hỏi các người muốn gì đây. Lặp đi lặp lại nhiều lần đến tìm tôi, tìm không thấy thì dứt khoát đẩy người bảo mẫu trong nhà ra nhận tội thay, làm cảnh sát tìm tôi. Bây giờ còn hỏi tôi muốn gì. Các người cũng thật có ý tứ.”

Liễu Dư Mi đúng lý hợp tình: “Nếu con đồng ý tha thứ cho anh trai con…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-143-ket-cuc-cua-khuong-nhi-pham.html.]

Khương Dư Linh ngắt lời bà: “Ha? Anh trai tôi? Bà nói ai cơ? Cái người muốn mưu hại tôi là Khương Nhĩ Phàm sao? Một người muốn mưu hại tôi mà xứng làm anh trai tôi? Thật là buồn cười c.h.ế.t đi được.”

“Con không phải không sao à?”

Vẫn là câu nói này khiến Khương Dư Linh cảm thấy vô cùng ghê tởm. Ánh mắt cô đột nhiên lạnh xuống: “Tôi không xảy ra việc gì là do tôi có bản lĩnh. Bà mà có bản lĩnh thì bảo cảnh sát thả Khương Nhĩ Phàm ra đi. Không có bản lĩnh thì đừng đến trước mặt tôi làm chướng mắt.”

Cô nói xong, trực tiếp tránh đám người Khương gia mà đi, hoàn toàn không nể mặt Liễu Dư Mi chút nào. Tức giận đến Liễu Dư Mi lại lần nữa khóc thành tiếng, ở phía sau cô nói: “Sớm biết con thế này, lúc trước mẹ đã không nên sinh con ra. Không sinh con ra thì anh trai con đã không xảy ra chuyện.”

“Không sinh tôi ra, bây giờ nơi này đã không có đứa con gái Minh Châu mà bà đau lòng.” Khương Dư Linh thật sự chán ghét vẻ mặt hung hổ dọa người này của Liễu Dư Mi, cứ như cô đã cầu xin bà ấy sinh mình ra vậy.

Cô xoay đầu lạnh lùng nhìn Liễu Dư Mi: “Còn việc con trai bà sở dĩ xảy ra chuyện, là vì bà không dạy dỗ anh tốt. Biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là không có giáo dưỡng.”

“Anh ta đáng đời. Bà cũng đáng đời.”

“Tôi cảnh cáo các người một lần.”

Giờ khắc này, Khương Dư Linh mặt mày lạnh lùng bất thường: “Nếu các người còn đến trước mặt tôi nhắc đến Khương Nhĩ Phàm này, thì sau này ở thành phố A sẽ không còn Khương gia là phú hào nữa.”

Uy hiếp! Một lời uy h.i.ế.p trắng trợn!

Liễu Dư Mi trong khoảnh khắc phẫn nộ trừng lớn mắt. Bà đang chuẩn bị nói điều gì đó, Khương Dư Linh lại bổ sung một câu: “Còn nữa, nếu các người còn đến trước mặt tôi ăn nói lung tung hoặc la hét, thì tôi không ngại mỗi tháng lấy vài nghìn đồng cho các người dưỡng lão đâu.”

Lời này rõ ràng cũng là uy hiếp.

Khương Dư Linh là người nói lời giữ lời. Cô luôn lòng dạ sắt đá, không để quan hệ huyết thống trong lòng, cũng không để bất kỳ ai trong Khương gia vào mắt. Cho nên những người ở đây không ai nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả.

Cô thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Sự tức giận trong lòng Liễu Dư Mi tức khắc nghẹn lại. Khương Minh Châu cũng quên cả khóc. Khương Nhĩ Trác nắm chặt tay. Trong lòng anh ta cảm giác không nói nên lời là gì.

Còn Khương Vân Thiên vô cùng hối hận. Sớm biết ông vừa nãy đã không nên vì giận nhất thời mà để Liễu Dư Mi, cái kẻ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều đi chất vấn Khương Dư Linh!

Hoàn toàn ngược lại.

Nhìn Khương Dư Linh được một chiếc xe đưa tới, Khương Vân Thiên há miệng. Cuối cùng vẫn không dám mở lời.

Dù sao, con trai thì có ba người, nhưng sự giàu có của Khương gia nếu không còn thì sẽ thật sự không còn.

Hơn nữa, Khương Nhĩ Phàm cũng không phải đã mất. Chỉ là đi tù thôi, vẫn còn sống mà. So với tương lai của Khương gia, thì điều đó chẳng là gì cả.

Nội tâm Khương Vân Thiên muôn vàn suy nghĩ, nhưng rất nhanh, ông liền ra quyết định tàn nhẫn.

Từ bỏ Khương Nhĩ Phàm.

Loading...