Liên tiếp những giọng nói máy móc vang lên trong tai Khương Dư Linh không khác gì tiếng trời. Dù sao trước đó cô chưa từng nghĩ tới, mình làm nhiệm vụ còn có thể nhận được khen thưởng ngoài khen thưởng nhiệm vụ.
Đúng là bộ tâm pháp đi kèm với Thái Dương Luyện Thể Thuật của cô mà!
“Hệ thống cậu thật sự quá tốt!!!!”
Khương Dư Linh trong lòng phát ra tiếng hét chói tai phấn khích.
[Lần này thu hoạch không tồi, đương nhiên muốn chia cho ký chủ một chút.]
Tuy rằng hệ thống vẫn là giọng máy móc, nhưng Khương Dư Linh lại bằng cách nào đó nghe ra vài phần cưng chiều. Khương Dư Linh cười đến thấy răng không thấy mắt: “Hệ thống, tôi về sau nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn nữa.”
Đáp lại cô, là bốn chữ ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh của hệ thống: [Tôi tin tưởng cô. ]
…
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Khương Dư Linh liền hoàn toàn vứt Hoa Vân Phỉ ra sau đầu, và lên kế hoạch ngày mai sẽ rời khỏi thế giới này. Dù sao cô đến thế giới này, đã đủ lâu rồi.
Vì thế ngày hôm sau, cô liền nói cho đám Tằng Vãn Ca biết, hệ thống của Hoa Vân Phỉ đã không còn nữa.
Đám Tằng Vãn Ca còn đang lo lắng vì hệ thống. Đột nhiên nghe thấy tin tức này , không ngờ tới, họ đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Họ cũng không hỏi Khương Dư Linh làm sao khiến Hoa Vân Phỉ và hệ thống của cô ta giải trừ liên kết, bởi vì Khương Dư Linh luôn rất thần bí. Dù sao chỉ cần hệ thống của Hoa Vân Phỉ không còn nữa là được.
Hệ thống của Hoa Vân Phỉ cũng không còn. Vậy Hoa Vân Phỉ cũng không có lý do gì để sống tiếp trên thế giới này. Vì thế, những người liên quan đi vào tầng hầm ngầm chuẩn bị xử lý đám Hoa Vân Phỉ. Nhưng không ngờ Hoa Vân Phỉ xinh đẹp tuyệt trần trước đây vậy mà không còn, thay vào đó là một cô gái có diện mạo vô cùng bình thường.
Còn đám Ứng Hào đang dùng chút sức lực còn lại đ.ấ.m đá cô gái đó.
“Đồ tiện nhân này! Nếu không phải lời của mày, làm sao chúng tao lại rơi vào hoàn cảnh này.”
“Xấu xí như vậy, thật không biết mày lấy tự tin ở đâu ra để công lược bọn tao. Tao vậy mà vì mày, gián tiếp hại c.h.ế.t Niệm Niệm của tao… Đồ tiện nhân này! Trả Niệm Niệm lại cho tao.”
“Trong cơ thể cô ta có cái hệ thống. Không biết hệ thống có thể cho Niệm Niệm trở về không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-140-xu-ly.html.]
“Hệ thống của mày đâu? Mau giao hệ thống của mày ra đây.”
Cô gái đó chính là Hoa Vân Phỉ. Lúc hệ thống rời đi, nó đã thu hồi tất cả trên người cô ta. Cô ta lại trở về dáng vẻ ban đầu, còn đám Ứng Hào cũng khôi phục lại lý trí vốn có.
Mỗi người họ vẻ mặt đều vô cùng hung tợn, dường như hận không thể cắt Hoa Vân Phỉ ra trăm mảnh. Còn Hoa Vân Phỉ, sau khi giải trừ liên kết với hệ thống trong lúc nhất thời xúc động cũng hối hận. Tuy nhiên hối hận cũng đã muộn. Ngay sau khoảnh khắc cô ta chủ động giải trừ liên kết, hệ thống của cô ta đã trở thành phân bón cho hệ thống của Khương Dư Linh.
Sau khi xinh đẹp lộng lẫy lại trở về bình thường, bị người khác sỉ nhục đánh đập, điều này đối với Hoa Vân Phỉ có lòng tự trọng cực mạnh còn khó chịu hơn cả cái chết. Vì thế, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Dư Linh và những người khác, cô ta khóc lóc nói: “Giết tôi đi. Xin các người g.i.ế.c tôi đi…” Cô ta không muốn sống tiếp ở thế giới này. Cô ta vốn dĩ cũng không phải người của thế giới này.
Hoa Vân Phỉ khóc vô cùng thê thảm. Lúc này, đám Ứng Hào đang đánh cô ta cũng nhận ra Khương Dư Linh và những người khác đã đến. Họ vội vàng quay đầu nhìn về phía Khương Dư Linh, nói chính xác hơn, là nhìn về phía Tằng Vãn Ca đang đứng bên cạnh Khương Dư Linh.
“Chị Vãn Ca, chúng tôi biết sai rồi. Lúc trước chúng tôi không nên đối xử với chị như vậy. Xin chị rộng lượng, tha cho chúng tôi đi.”
“Vãn Ca, anh là chồng chưa cưới của em mà. Anh biết trước đây anh có sai, nhưng sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa. Em tha thứ cho anh một lần được không? Em tha thứ cho anh một lần đi…”
Ứng Hào, Dư Song và mấy người kia thay phiên nhau xin lỗi, cầu xin Tằng Vãn Ca tha thứ, bởi vì họ biết, mấu chốt để sống sót nằm ở Tằng Vãn Ca.
Hơn nữa, tuy rằng khi Hoa Vân Phỉ bị bắt họ đang trong trạng thái bị khống chế, nhưng bây giờ họ cũng nhớ rõ lần đầu tiên Khương Dư Linh sở dĩ tùy ý Hoa Vân Phỉ dẫn họ đi, hoàn toàn là vì muốn xem hệ thống của Hoa Vân Phỉ có thể lấy ra thứ gì hay ho.
Còn lúc này Hoa Vân Phỉ đã bị bắt rồi, vậy lần này, họ rất có thể sẽ không còn cơ hội rời khỏi tầng hầm ngầm này nữa.
Nghĩ đến đây, đám Ứng Hào liền cảm thấy sợ hãi, cảm xúc cũng càng thêm kích động. Còn Tằng Vãn Ca cứ thế nhìn họ, mãi đến khi vì cô chậm chạp không đáp lại mà đám Ứng Hào ngừng nói, cô mới lên tiếng: “Các người không cần nói nữa. Tôi sẽ không tha thứ cho các người đâu.”
“Vì các người không xứng đáng.”
Tằng Vãn Ca nói xong, nhìn Khương Dư Linh một cái, gật đầu về phía cô. Còn Khương Dư Linh liền nói với đám Lý Thiên: “Xử lý sạch sẽ một chút.” Sau đó cũng đi theo rời đi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi.
“Tằng Vãn Ca đồ tiện nhân này!”
“Tao có thành quỷ cũng sẽ không buông tha mày!”
“Mày độc ác như vậy, có một ngày rồi sẽ bị trời trừng phạt thê thảm …”