Người đàn ông cô yêu nhất và người anh hàng xóm thân thiết nhất, khi cô và Hoa Vân Phỉ đồng thời gặp nguy hiểm, vậy mà đều chọn đi cứu Hoa Vân Phỉ.
Nghe mùi tanh hôi bốc lên từ cơ thể, nhất thời, Nhiễm Niệm trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì, ngay cả lúc bản thân đang cận kề sinh tử cũng quên mất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đến khi cổ truyền đến cảm giác đau đớn, cô mới tỉnh táo lại, lập tức nhận ra mình bị tang thi cắn.
Lòng cô chợt lạnh. Cô xong rồi.
Người bị tang thi cắn trăm phần trăm sẽ biến thành tang thi. Cô cũng sẽ biến thành tang thi.
“A… Niệm Niệm… Niệm Niệm bị cắn.”
Cùng lúc đó, giọng Hoa Vân Phỉ vang lên, mang theo vài phần kinh hoảng. Lúc này Ứng Hào và Tô Viễn, người vừa cứu Hoa Vân Phỉ, mới nhớ tới Nhiễm Niệm. Hai người họ nhìn về phía Nhiễm Niệm, liền thấy một con tang thi đang đè lên Nhiễm Niệm mà cắn xé.
“Niệm Niệm!”
Tô Viễn và Ứng Hào trong mắt đều hiện lên một tia đau đớn kịch liệt. Hai người họ muốn chạy lên cứu Nhiễm Niệm, nhưng mà —.
“Niệm Niệm bị cắn rồi, em ấy sống không được đâu. Tranh thủ lúc con tang thi cấp hai này chưa phản ứng lại, chúng ta mau chạy đi.”
Sự thật đúng là như vậy.
Người bị tang thi cắn một chút cũng không có lý do để cứu. Dù có cứu đối phương, cô cũng sẽ biến thành tang thi chỉ sau một lúc.
Tô Viễn và Ứng Hào rất đau lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời Hoa Vân Phỉ nói có lý. Vì thế, sau khi lại lần nữa nhìn sâu vào Nhiễm Niệm một cái, họ liền nói với đám Dư Song đang còn đánh nhau với tang thi ở bên cạnh: “Rút!”
Dư Song cuối cùng vẫn còn vài phần không nỡ: “Nhưng mà Niệm Niệm…”
“Cô ấy không cứu được đâu.” Ứng Hào liền nói: “Tôi tin tưởng Niệm Niệm cũng không muốn thấy chúng ta gặp nạn. Chúng ta đi trước đi.”
“Được rồi.”
Tô Viễn đỡ Hoa Vân Phỉ, Ứng Hào vừa dọn dẹp tang thi, vừa yểm hộ các đồng đội rút lui. Rất nhanh, họ liền lên xe. Còn lúc này Nhiễm Niệm, trơ mắt nhìn họ đi xa, một giọt nước mắt từ trong mắt cô ta rơi xuống.
Hận đến cắn răng, cả người cô đều run rẩy lên. Cô ta thật sự rất hận! Và cũng rất hối hận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-136-ket-cuc-cua-nhiem-niem.html.]
Cô ta không nên yêu Ứng Hào, không nên.
Hắn ta một chút cũng không có trái tim. Cô lẽ ra phải sớm hiểu rõ điểm này chứ? Khi hắn ta đối với người vợ chưa cưới nhiều năm còn vô tình như vậy, cô đã nên cảnh giác hơn.
Là cô quá tự tin, luôn cho rằng bản thân là đặc biệt. Bây giờ cô mới hiểu ra, ai mới có giá trị với hắn ta, ai mới đặc biệt với hắn ta.
Hắn ta thật sự từng yêu cô sao?
Không thể không nói, Nhiễm Niệm đúng là kiểu người lụy tình đỉnh cao. Đến bây giờ, cô ta vẫn còn rối rắm chuyện Ứng Hào rốt cuộc có từng yêu mình hay không. Tuy nhiên, cô ta vĩnh viễn cũng không nhận được câu trả lời.
…
“Nhiễm Niệm cứ thế qua đời sao?”
Cách đó không xa, trên một chiếc ô tô, Tằng Vãn Ca trơ mắt nhìn Nhiễm Niệm bị tang thi gặm nhấm, cả người cô đều hơi hoảng hốt.
Tuy rằng ở chung với Nhiễm Niệm không lâu, nhưng mỗi một ngày ở chung với cô đều làm Tằng Vãn Ca cảm thấy như sống một ngày bằng một năm.
Có thể nói, Nhiễm Niệm đã mang đến bóng ma tâm lý rất lớn cho Tằng Vãn Ca. Vì thế, khi thấy Nhiễm Niệm qua đời đơn giản như vậy, cô luôn có một loại cảm giác không chân thật.
“Đúng vậy. Thế nào, cảm thấy hả giận không?” Khương Dư Linh gật đầu. Cô thông qua hệ thống tiếp sóng biết hôm nay Hoa Vân Phỉ sẽ xuống tay với Nhiễm Niệm, nên đặc biệt đưa Tằng Vãn Ca đến xem.
Tằng Vãn Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Dư Linh: “Cho nên đây là lý do em không đi tìm Hoa Vân Phỉ sao?”
“Coi như là vậy.” Khương Dư Linh liền nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn. Em cũng có mục đích riêng.”
Mục đích của Khương Dư Linh là để hoàn thành nhiệm vụ ẩn mà hệ thống giao. Đây là một vòng lặp cần thiết. Chỉ có khiến Hoa Vân Phỉ tràn ngập hy vọng rồi lại tuyệt vọng mới có thể khiến cô ta chủ động từ bỏ hệ thống.
Nhưng Tằng Vãn Ca không rõ điều này. Cô theo bản năng xem nhẹ mục đích riêng mà Khương Dư Linh nói đến, tin rằng Khương Dư Linh là đang giúp mình hả giận. Nhất thời, cô cảm động đến mức không biết nói gì cho phải.
Vẫn là câu nói đó. Cô và Khương Dư Linh trước đây chỉ gặp mặt có một lần thôi. Vậy mà Khương Dư Linh lại đối xử với cô tận tâm như vậy, không chỉ đến tìm cô sau tận thế, mà còn dốc hết tâm sức giúp cô báo thù…
Trước đó Hoa Vân Phỉ đã cứu đám Ứng Hào đi, Khương Dư Linh hoàn toàn không để bụng. Cô còn tưởng rằng Khương Dư Linh thật sự không để đám Ứng Hào trong lòng. Không ngờ cô vậy mà đang thả câu dài bắt cá lớn.
“Cảm ơn em, Dư Linh.” Tằng Vãn Ca thề trong lòng, sau này nhất định phải đối xử tốt hơn với Dư Linh. Tuy rằng Dư Linh cũng hoàn toàn không yêu cầu gì ở cô, nhưng… Cô sẽ cố gắng hết sức để làm cô vui vẻ. Dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc. Tằng Vãn Ca nắm chặt tay, đáy mắt tràn đầy sự kiên định.