Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 131: Kết cục

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:21:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiễm Niệm đương nhiên cảm thấy tủi thân.

Người khi tủi thân mà gặp được sự quan tâm thường sẽ khóc càng thêm đau lòng. Nghe thấy giọng nói quan tâm của Dư Song, Nhiễm Niệm vừa nước mũi vừa nước mắt kể lại chuyện vừa xảy ra. Cô nhấn mạnh những gì Hoa Vân Phỉ đã làm với mình, vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự an ủi, nhưng không ngờ lại nghe thấy –.

“Niệm Niệm, cậu có nghe lầm không? Tôi thấy Vân Phỉ cô ấy không giống loại người như vậy.”

Dư Song vậy mà lại nhíu mày, vẻ mặt không tin lời Nhiễm Niệm.

Nhiễm Niệm trong lòng chợt lạnh, tổn thương vô cùng. Cô không thể tin nổi nhìn Dư Song: “Chẳng lẽ cậu cũng không tin tôi sao?”

“Không phải không tin, chỉ là…” Dư Song có chút khó xử: “Chỉ là tôi cứ cảm thấy, Vân Phỉ cô ấykhông phải loại người như vậy. Tôi cảm thấy cậu đối với cô ấy có hiểu lầm gì đó.”

“Hiểu lầm gì chứ! Những lời đó là chính tai tôi nghe thấy, có thể có hiểu lầm gì được!”

Nhiễm Niệm xúc động ngắt lời Dư Song: “Chẳng lẽ chúng ta quen biết bao năm như vậy, lại không bằng cái cô Hoa Vân Phỉ mới quen cậu có một ngày sao?”

Dư Song liền nói: “Chuyện này không phải nói như vậy…”

Nhiễm Niệm không muốn tiếp tục nói chuyện với Dư Song nữa. Cô ta đẩy Dư Song ra và chạy lên lầu. Dư Song nhìn bóng dáng cô, cũng không giữ cô lại.

Đối với điều này, Nhiễm Niệm trong lòng càng thêm đau khổ.

Sao mọi chuyện lại trở nên như bây giờ nhỉ?

Vì sao họ bị nhốt mấy ngày, trở về sau lại như thay đổi thành một người khác vậy?

Cô…

Không phải đang mơ đấy chứ?

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhưng đây có phải là mơ không?

Đây một chút cũng không phải mơ.

Trở lại phòng, Nhiễm Niệm không kìm được gào khóc.

...

Phản ứng của Dư Song đã kích thích Nhiễm Niệm, giúp Hoa Vân Phỉ lại lần nữa thu về một lượng lớn giá trị khí vận. Vì thế, Hoa Vân Phỉ đối xử càng tốt hơn với Dư Song. Không chỉ Dư Song, mà cả Kỳ Vệ và Hứa Nguyên cũng vậy. Còn Ứng Hào thì càng khỏi phải nói.

Kết quả là, dưới sự công lược của Hoa Vân Phỉ, không ai nhớ đến Nhiễm Niệm đang một mình đau khổ trên lầu. Mãi đến khi Tô Viễn, người đã ở biệt thự chỉnh đốn cả đêm, xuống lầu không thấy Nhiễm Niệm và hỏi đám Ứng Hào, họ mới nhớ ra Nhiễm Niệm vẫn chưa xuống.

“Cô ấy còn đang mang thai nữa, các người lại đối xử với một thai phụ như vậy sao?”

Đối với điều này, Tô Viễn hơi tức giận, không kìm được chất vấn. Nhưng hắn mới đến biệt thự, hơn nữa Nhiễm Niệm đến bây giờ cũng chưa giới thiệu hắn với Ứng Hào và những người khác, hành động của hắn có vẻ hơi không thích hợp.

Ứng Hào có một khoảnh khắc chột dạ, nhưng rất nhanh liền cười lạnh: “Vị tiên sinh đây là ai? Chúng tôi đối xử với đồng đội của mình thế nào không liên quan gì đến anh. Bây giờ mời anh ra khỏi biệt thự của chúng tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-131-ket-cuc.html.]

Tô Viễn hiện tại ở trong biệt thự không có thân phận, cũng không có tên.

Tô Viễn: "…"

Tô Viễn cũng nhớ ra điều này, khí thế lập tức yếu đi vài phần: “Tôi là anh trai của Niệm Niệm…”

Dư Song liền nói: “Nhưng Niệm Niệm cũng không nói với tôi cô ấy có anh trai.”

“Không phải anh trai ruột, là…”

“Không phải anh trai ruột thì mời anh ra ngoài. Đội ngũ của chúng tôi không phải con ch.ó con mèo nào cũng nhận.”

“Anh!” Mắt Tô Viễn trợn to vài phần. Anh nắm chặt tay, đang định nói gì đó, Hứa Nguyên lại mỉa mai nói: “Huống hồ Niệm Niệm cũng không giới thiệu anh với chúng tôi, điều này cho thấy anh một chút cũng không quan trọng sao.”

Kỳ Vệ cười nói: “Chỉ là một người râu ria thôi, nói mình là anh trai của Niệm Niệm, định làm quen với chúng tôi sao?”

Bị đám Ứng Hào mỗi người một lời châm chọc, Tô Viễn tức giận vô cùng, lại không biết nói gì cho phải. Dù sao Nhiễm Niệm thật sự không giới thiệu hắn với Ứng Hào và bọn họ, điều này dẫn đến việc hắn ngay cả phản bác cơ bản cũng không làm được.

Đồng thời, hắn cũng không kìm được suy nghĩ, Nhiễm Niệm sở dĩ không giới thiệu hắn với Ứng Hào và bọn họ, có phải thật sự cảm thấy hắn không đủ quan trọng không.

Nghĩ đến sau khi gặp lại Nhiễm Niệm, mỗi lần cô nói chuyện với hắn đều là thúc giục hắn đi đón Ứng Hào, trên mặt hắn liền hiện lên vài phần u ám.

Nếu là như vậy, hắn còn có cần thiết phải ở lại không?

Lòng Tô Viễn lập tức như bị ngâm trong nước đắng, vừa chua xót vừa vô lực.

“Thôi, các người đừng nói nữa.”

Và đúng lúc Tô Viễn đang nghĩ có nên rời đi hay không, đột nhiên, một giọng nữ dễ nghe ngắt lời họ.

Là Hoa Vân Phỉ.

Cô ta vẫn vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Tuy nhiên, đôi mắt lại có vài phần ấm áp.

“Nếu anh ấy nói anh ấy là anh trai của Nhiễm Niệm, vậy chúng ta đi hỏi Nhiễm Niệm là được rồi.”

“Tối qua chúng ta về hơi vội, có lẽ Nhiễm Niệm chưa kịp giới thiệu cũng không chừng.”

Hoa Vân Phỉ vậy mà lại giúp Tô Viễn nói chuyện!

Đám Ứng Hào nhíu mày, nhìn về phía Hoa Vân Phỉ.

Còn Hoa Vân Phỉ khi đối diện với ánh mắt không tán thành của đám Ứng Hào, thở dài thườn thượt: “Trong tận thế, con người chính là nên cùng nhau trông nom, không phải sao?”

Kết quả này, lập tức được mở ra.

Nhất thời, bao gồm cả Tô Viễn, ánh mắt mọi người ở đó nhìn cô ta đều không còn giống trước nữa.

Loading...