Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 129: Là ai sai
Cập nhật lúc: 2025-05-06 09:28:10
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu giao phong giữa Nhiễm Niệm và Hoa Vân Phỉ kết thúc với thất bại của Nhiễm Niệm. Trừ Tô Viễn ra, tất cả mọi người đều đứng về phía Hoa Vân Phỉ. Điều này đối với Nhiễm Niệm là một đả kích không nhỏ.
Lúc cô lên lầu hai thu dọn đồ đạc, không kìm được bật khóc nức nở. Vừa khóc vừa chất vấn Tô Viễn vì sao vừa rồi không nói một lời nào bênh vực mình.
Tô Viễn đau lòng cực kỳ. Hắn cầm khăn giấy lau nước mắt cho Nhiễm Niệm, giải thích: “Anh mới đến, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ. Nếu tùy tiện đứng ra, người khác không chừng sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta.”
Miệng Tô Viễn nói vậy, nhưng trong lòng hoàn toàn không nghĩ thế. Tuy Ứng Hào đang cố phủ nhận mối quan hệ với Nhiễm Niệm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn tuyệt không phải là anh họ của Nhiễm Niệm. Những lời Nhiễm Niệm nói với hắn lúc đầu mới là sự thật.
Hắn thật lòng thích Nhiễm Niệm, nhưng cũng biết hiện tại Nhiễm Niệm còn ảo tưởng, còn hy vọng vào Ứng Hào. Cô tuyệt đối không thể chấp nhận hắn. Cho nên, hắn phải chờ, chờ đến khi Nhiễm Niệm tuyệt vọng về Ứng Hào, và lâm vào cảnh cô độc trong đội ngũ. Lúc đó hắn mới ra tay kéo cô một phen. Cứ như vậy, Nhiễm Niệm mới càng dễ dàng tiếp nhận hắn.
Đương nhiên, còn một điểm nữa là Tô Viễn cũng cảm thấy, đã là tận thế, thực lực là trên hết. Bỏ qua mối quan hệ giữa Ứng Hào và Nhiễm Niệm, việc yêu cầu Nhiễm Niệm nhường phòng cho một dị năng giả song hệ kỳ thật không có vấn đề gì. Nhiễm Niệm sở dĩ không thể chấp nhận, chỉ vì thái độ của Ứng Hào không tốt mà thôi.
Tô Viễn lòng dạ sáng như gương, còn Nhiễm Niệm tuy không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng nghe hắn nói vậy, trong lòng hoàn toàn không thoải mái.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra, hai mắt đẫm lệ nhòa nhạt nhòa khóc nức nở nói: “Hiểu lầm thì hiểu lầm, em còn không sợ, anh sợ cái gì? Chẳng lẽ anh cũng coi trọng cái dị năng giả song hệ mới đến kia sao?”
Ứng Hào đều vì người phụ nữ khác mà đối xử với cô như vậy, thì hắn hiểu lầm hay không còn có thể thế nào? Nhiễm Niệm trong lòng nghẹn khuất đến hoảng. Cô càng nghĩ càng giận, lại oán trách một hồi lâu.
Lời trong lời ngoài đều là bản thân không nỗ lực, không thức tỉnh thành dị năng giả song hệ, hiện tại mới rơi vào kết cục này.
Tô Viễn cũng không mất kiên nhẫn, kiên nhẫn an ủi cô ta, mãi cho đến khi hứa hẹn về sau tuyệt đối sẽ không nhìn Hoa Vân Phỉ thêm một cái. Hắn còn nói Hoa Vân Phỉ ngoài là dị năng giả song hệ ra, không có nửa điểm nào sánh bằng cô, mới chậm rãi dỗ được Nhiễm Niệm nguôi ngoai.
Nhưng Nhiễm Niệm rốt cuộc bị thái độ của Ứng Hào và mọi người làm tổn thương, bởi vậy, sau khi thu dọn đồ đạc xong, đuổi Tô Viễn đi rồi, cô trực tiếp đến phòng Ứng Hào, muốn tìm hắn hỏi cho ra lẽ.
Cũng thật trùng hợp, cô chân trước vừa mới bước vào phòng Ứng Hào, sau lưng hắn đã trở về. Thấy cô, Ứng Hào rõ ràng sửng sốt, một lát sau nhíu mày: “Niệm Niệm, em đây là... muốn ở cùng anh sao?”
Trước đó, Ứng Hào trong lòng còn nghĩ tìm Tằng Vãn Ca trở về, nên vẫn ngủ riêng phòng với Nhiễm Niệm.
“Em không có muốn ở cùng anh.”
Ứng Hào ngữ khí không có chút áy náy nào, phảng phất tất cả những gì hắn vừa làm là đương nhiên. Nhiễm Niệm trong lòng lại dâng lên một trận ấm ức: “Chỉ là em muốn hỏi một chút, Hoa Vân Phỉ rốt cuộc là quan hệ gì với anh? Vì sao anh lại nói em là em họ của anh trước mặt cô ấy? Chẳng lẽ em lại khó coi đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-129-la-ai-sai.html.]
“Hơn nữa, hơn nữa anh còn bắt em nhường phòng cho cô ấy? Em trong bụng mang là con của anh đấy.”
Nhiễm Niệm càng nói càng kích động, giọng nói không khỏi lớn lên vài phần. Ứng Hào nghe liền tiến tới che miệng cô lại, sau đó dưới ánh mắt trách móc của cô nói: “Niệm Niệm, sao em lại không hiểu chuyện thế?”
“Hoa Vân Phỉ là dị năng giả song hệ, hơn nữa cô ấy có dị năng thứ hai là hệ Chữa Khỏi. Cô ấy có thể ở lại trong đội ngũ, đối với đội ngũ chúng ta có lợi ích lớn thế nào em biết không?”
“Anh biết em đang mang con của anh trong bụng, điểm này anh không phủ nhận. Lúc tận thế mới bắt đầu anh còn chưa thức tỉnh dị năng, không phải đã đưa em về rồi sao? Anh đối xử với em còn tốt hơn đối với Vãn Ca nhiều đi?”
Nhiễm Niệm đẩy tay hắn ra, cắn môi dưới: “Nhưng tại sao anh lại phủ nhận quan hệ của chúng ta trước mặt cô ấy? Bây giờ anh đều đã cắt đứt với Tằng Vãn Ca rồi, vì sao chúng ta không thể quang minh chính đại?”
Ứng Hào hít sâu một hơi: “Anh không hoàn toàn tín nhiệm cô ấy.”
“Cô ấy là người bên ngoài. Anh vì sao cái gì cũng phải nói cho cô ấy? Lỡ đâu sau này cô ấy bắt em ra uy h.i.ế.p anh thì sao? Anh đối xử với em lạnh nhạt một chút, biểu hiện thờ ơ một chút, liền tương đương với em không có giá trị để uy hiếp.”
Sắc mặt Nhiễm Niệm hơi dịu lại theo lời Ứng Hào nói. Nhưng cô vẫn không yên tâm: “Thế nên anh không coi trọng cô ấy, đúng không?”
“Anh đương nhiên không coi trọng cô ấy. Anh đâu phải loại người thấy một cái yêu một cái.” Ứng Hào trả lời rất kiên nhẫn, nhưng nói xong câu đó hắn lập tức nhíu mày nói: “Chẳng lẽ trong lòng em, anh lại dễ dàng đứng núi này trông núi nọ đến thế sao? Anh lại vô giá trị đến vậy sao? Em sao lại có thể nghĩ về anh như vậy?”
“Hai người yêu nhau, điều quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Anh không phải cũng không hỏi em với người đàn ông kia hôm nay có gì, bởi vì anh tin tưởng em sẽ không phản bội anh, anh biết em rất yêu anh.”
Ứng Hào nói xong, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống: “Nếu em không tin anh thì thôi vậy. Nếu em cảm thấy anh thích Hoa Vân Phỉ, thì anh chính là thích cô ấy đi.”
Ứng Hào trên mặt lộ ra một tia vẻ châm chọc: “Hơn nữa không chỉ là anh, Dư Song và bọn họ cũng thích cô ấy đấy. Em ra ngoài đi, đừng làm phiền anh nghỉ ngơi.”
“À đúng rồi, biệt thự nhiều phòng như vậy, em muốn ngủ phòng nào thì ngủ phòng đó.”
Lời ngụy biện của Ứng Hào khiến Nhiễm Niệm ngây người. Nội tâm nàng thật sự dâng lên vài phần áy náy. Chưa kịp cô phản ứng lại, đã bị Ứng Hào đẩy ra khỏi phòng.
Phịch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Nhiễm Niệm đứng ở cửa phòng, nhìn cánh cửa màu nâu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Cảm giác mơ hồ và áy náy đồng thời cuồn cuộn dâng lên.
Là cô không đủ tin tưởng hắn sao?
Chẳng lẽ, thật sự là cô sai rồi sao?