Khương Dư Linh cũng không nói cho bất kỳ ai về kế hoạch của mình.
Vì thế rất nhanh, khi mọi người trong biệt thự phát hiện Hoa Vân Phỉ cùng đám Ứng Hào không còn ở đó, tất cả đều kinh ngạc, vội vàng chạy đến phòng Khương Dư Linh báo tin.
Lý Thiên và Chu Nhược Kỳ thậm chí còn định lái xe ra ngoài truy đuổi, nhưng bị Khương Dư Linh ngăn lại: “Chạy thì cứ để chạy đi, dù sao cũng không phải nhân vật quan trọng gì.”
“Nhưng còn Hoa Vân Phỉ cô ta…”
Khương Dư Linh vẫn nói câu đó: “Yên tâm đi, cô ta không làm nên trò trống gì đâu.”
Khương Dư Linh đã hỏi hệ thống. Hệ thống hoang dã của Hoa Vân Phỉ nếu dám cướp đoạt khí vận của nam nữ chính, hệ thống của Khương Dư Linh hoàn toàn có thể thu phục nó. Hệ thống cho biết đây một chút cũng không phải vấn đề.
Cùng lắm chỉ là nam nữ chính của một thế giới nhỏ thôi, dù khí vận cao đến đâu cũng chẳng là gì đối với hệ thống của Khương Dư Linh.
Như vậy, mọi chuyện trở nên vô cùng đơn giản. Khương Dư Linh chỉ cần đợi đến khi Hoa Vân Phỉ có được giá trị khí vận của Ứng Hào và Nhiễm Niệm rồi tái xuất hiện để vặt lông cừu của Hoa Vân Phỉ là được.
Cô không sợ Hoa Vân Phỉ sẽ trốn. Thứ nhất là vì cô có hệ thống, dù Hoa Vân Phỉ chạy đến đâu cô cũng có thể tìm được cô ta.
Thứ hai là vì Hoa Vân Phỉ hiện tại vẫn ôm ý định báo thù, lại còn vì có hệ thống hoang dã mà tràn đầy hy vọng vào tương lai, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ chạy.
Tuy nhiên, điều này chỉ là tạm thời. Chờ đến khi Hoa Vân Phỉ thật sự công lược Ứng Hào, đoạt được khí vận của hai người bọn họ xong, Hoa Vân Phỉ sẽ biết thế nào là tuyệt vọng.
Dù sao, ngay cả khí vận của nam nữ chính cũng không làm gì được Khương Dư Linh, vậy thì Hoa Vân Phỉ trong thế giới này dù đi bất kỳ đâu, dù công lược bất kỳ ai, đều chỉ là đang làm công cho Khương Dư Linh mà thôi.
Những gì nhận được và những gì bỏ ra khác xa nhau, tưởng tượng thì quá tốt đẹp nhưng hiện thực lại quá tàn khốc, tràn đầy hy vọng rồi lại tuyệt vọng. Những trải nghiệm đau khổ này sẽ dần dần đè bẹp Hoa Vân Phỉ, cho đến khi cô ta sụp đổ và chủ động từ bỏ hệ thống.
Đến lúc đó, nhiệm vụ ẩn của Khương Dư Linh có thể hoàn thành.
Nghĩ đến phần thưởng phong phú của nhiệm vụ ẩn, tâm trạng Khương Dư Linh vô cùng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-126-di-nang-he-chua-khoi.html.]
Nhanh thôi, nhiệm vụ này sắp hoàn thành rồi.
Chờ đến khi rời khỏi thế giới này, cô có thể tập trung luyện tập vẽ bùa, nâng cao bản thân. Nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
...
Và không ngoài dự đoán của cô, Hoa Vân Phỉ một chút cũng không có ý định rời khỏi khu biệt thự. Cô ta toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ làm sao để công lược Ứng Hào tốt hơn, thu hoạch sự ghen ghét của Nhiễm Niệm, khiến Nhiễm Niệm hắc hóa.
Công lược nhiều người đàn ông như vậy, Hoa Vân Phỉ cũng đã rút ra được một vài kỹ năng. Vì thế sau khi vào biệt thự, Hoa Vân Phỉ liền thể hiện giá trị bản thân. Cô ta trực tiếp lấy ra dị năng hệ Chữa Khỏi đã cướp đoạt được trước đây.
“Tôi có hai dị năng, một cái là hệ Thủy, một cái là hệ Chữa Khỏi. Mọi người bị thương nặng như vậy, bây giờ tôi sẽ trị liệu cho mọi người một chút.”
Việc lấy dị năng hệ Thủy ra là để Nhiễm Niệm nhanh chóng bị bị đẩy ra ngoài lề.
Đôi mắt hơi đỏ của Nhiễm Niệm lập tức trợn tròn.
Còn đám Ứng Hào cũng không thể tin nổi, trừng lớn hai mắt.
Tuy nhiên, họ kinh ngạc là vì dị năng hệ Chữa Khỏi mà Hoa Vân Phỉ nhắc đến.
Dù sao dị năng hệ Chữa Khỏi trong tận thế quá hiếm thấy. Tận thế đã mấy tháng rồi, họ còn chưa gặp bao giờ, và càng không bao giờ nghĩ Hoa Vân Phỉ lại là dị năng giả hệ Chữa Khỏi.
“Cô, cô thật sự là dị năng giả hệ Chữa Khỏi sao?”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ứng Hào cùng với đám Hứa Nguyên vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Chẳng lẽ còn giả được sao?” Hoa Vân Phỉ vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếp theo đi đến bên cạnh Ứng Hào, bắt đầu thi triển dị năng hệ Chữa Khỏi.
Ánh sáng màu xanh lục mờ ảo sáng lên, vết thương trên người Ứng Hào dần dần chuyển biến tốt đẹp. Làn da vốn tím tái cũng dần phục hồi sự trắng nõn.
Sau khi trị liệu xong cho Ứng Hào, Hoa Vân Phỉ lau mồ hôi trên trán, thở dài thườn thượt: “Dị năng hệ Chữa Khỏi quá hiếm, tôi vốn không định nói cho mọi người biết. Nhưng vết thương của mọi người thật sự quá nặng… Haiz!”