Ứng Hào đã trở lại!
Nhiễm Niệm mừng rỡ chạy về phía hắn ta, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt Ứng Hào dưới ánh đèn khó coi đến mức nào.
Đương nhiên cũng không để ý đến Hoa Vân Phỉ bên cạnh Ứng Hào.
Mãi đến khi Ứng Hào đẩy cô ta ra, không muốn nhận cái ôm của cô ta, Nhiễm Niệm mới muộn màng nhận ra và hoàn hồn. Vừa định nói gì đó, liền thấy Hoa Vân Phỉ bên cạnh Ứng Hào.
Ánh đèn tuy mờ ảo, nhưng khuôn mặt Hoa Vân Phỉ lại đặc biệt mịn màng và xinh đẹp.
Lòng Nhiễm Niệm lập tức lộp bộp một tiếng.
“Anh Ứng Hào, cô ấy là ai?”
“Cô là ân nhân cứu mạng của chúng tôi.”
Ứng Hào là người sợ chết.
Mấy ngày nay bị nhốt trong tầng hầm, bị đánh đập, hành hạ, hắn ta sợ mình sẽ c.h.ế.t trong đó một cách lặng lẽ. Cho nên hắn ta không ngừng nghĩ rằng giá như lúc trước không đưa Nhiễm Niệm về thì tốt rồi. Nếu không đưa Nhiễm Niệm về biệt thự, hắn và Tằng Vãn Ca vẫn ân ân ái ái, làm sao có thể rơi vào kết cục này. Còn cái đám người không biết từ đâu đến này biết đâu cũng sẽ vì yêu ai yêu cả đường đi mà đối tốt với hắn ta.
Hạt giống bất mãn với Nhiễm Niệm đã gieo vào lòng Ứng Hào. Sau khi được Hoa Vân Phỉ cứu ra và thấy Nhiễm Niệm đang lôi kéo với một người đàn ông lạ mặt trước cửa biệt thự, nỗi bất mãn trong lòng hắn ta gần như đạt đến đỉnh điểm.
Hắn vì Nhiễm Niệm mà cãi nhau với Tằng Vãn Ca, suýt nữa thì chết. Vậy mà Nhiễm Niệm không những không đến cứu hắn, buổi tối còn ở ngay cửa biệt thự lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác.
Nhìn Nhiễm Niệm vì sự xuất hiện của Hoa Vân Phỉ mà sắc mặt khó coi đến cực điểm, trong lòng Ứng Hào dâng lên một khoái cảm muốn trả thù.
“Nếu không phải cô ấy cứu thì chúng tôi có thể đã c.h.ế.t ở biệt thự của Tằng Vãn Ca rồi.”
Lúc này, Kỳ Vệ và Hứa Nguyên cũng tiến lên giới thiệu Hoa Vân Phỉ với Nhiễm Niệm. Giọng nói của hai người tràn đầy sự cảm kích đối với Hoa Vân Phỉ. Sắc mặt Nhiễm Niệm càng thêm khó coi. Nếu không phải ánh đèn mờ ảo, có lẽ tất cả mọi người ở đây đã nhận ra cảm xúc bất thường của cô ta.
Nhiễm Niệm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thì ra là ân nhân cứu mạng của mọi người à. Nếu cô ấy là ân nhân cứu mạng của mọi người, thì cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”
“Chào chị, em là Nhiễm Niệm, là…” Nhiễm Niệm tự giới thiệu với Hoa Vân Phỉ, muốn tuyên bố chủ quyền. Nhưng lời cô ta chưa dứt đã bị Ứng Hào ngắt lời.
“Cô ấy chính là em họ xa mà tôi đã nói với cô đó. Tôi và Vãn Ca sở dĩ trở thành như bây giờ, chính là vì cô ấy hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và em họ.”
Ứng Hào tiếp lời.
Trên đường về, hắn ta đã giải thích mối quan hệ của mình với Nhiễm Niệm cho Hoa Vân Phỉ nghe. Còn đám Dư Song cũng không vạch trần, dù sao trước đó, Ứng Hào vẫn luôn tuyên bố như vậy với bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-125-chi-la-em-ho.html.]
Hoa Vân Phỉ cười nhạt, đưa tay về phía Nhiễm Niệm: “Ồ, thì ra là Nhiễm Niệm à. Em lớn lên thật đáng yêu.”
“Chị tên là Hoa Vân Phỉ, có lẽ lớn tuổi hơn em vài tuổi. Sau này em có thể gọi chị là chị Vân Phỉ nhé.”
Nhiễm Niệm: "…"
Nhiễm Niệm khó tin nhìn về phía Ứng Hào. Trước đó, cô ta không tài nào ngờ Ứng Hào lại phủ nhận thân phận của mình trước mặt người phụ nữ khác, mà bạn tốt của cô ta là ba người Dư Song cũng không có phản ứng gì.
Lòng Nhiễm Niệm lập tức tràn ngập cảm giác bị phản bội.
Nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, Tô Viễn cách đó không xa cũng đã đi tới. Hắn nhíu mày rất chặt: “Niệm Niệm, em không phải nói Ứng Hào là cha của con trong bụng em sao?”
“Sao anh ta lại nói em là em họ xa của anh ta?”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng như tờ. Dưới ánh đèn tối tăm, không ai chú ý thấy mắt Hoa Vân Phỉ thoáng sáng lên một cái.
Nhiễm Niệm nắm chặt tay. Cô ta bình tĩnh nhìn Ứng Hào vài lần. Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Ứng Hào, cô ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Là… là em họ. Em chỉ là nghĩ… nghĩ anh Tô Viễn đi cứu bọn họ, cho nên nói dối. Xin, xin lỗi.”
Nói xong câu cuối cùng, Nhiễm Niệm gần như nghẹn ngào. Cô ta không thể ở lại được nữa, liền xoay người chạy thẳng vào biệt thự.
Tô Viễn thấy vậy, theo sát phía sau.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Cô ấy không sao chứ?”
Hoa Vân Phỉ nhìn bóng dáng cô ta, hỏi Ứng Hào.
Ứng Hào thu ánh mắt lại: “Không sao. Có lẽ là cô ấy rất vui vì chúng tôi đã về.”
Vui vẻ không phải là phản ứng này.
Tuy nhiên, Hoa Vân Phỉ không vạch trần.
Dù sao cục diện hiện tại đối với cô ta, mới là có lợi nhất.
Nghĩ đến lượng giá trị khí vận mình sắp thu được, Hoa Vân Phỉ gần như muốn cười phá lên.
Cô ta vội vàng lái sang chuyện khác: “Thì ra là thế. Vậy chúng ta nhanh chóng vào trong thôi.”
“Nhìn mọi người bị thương nặng như vậy, vẫn cần nghỉ ngơi sớm một chút.”