Khương Dư Linh đồng ý với kế hoạch của Hoa Vân Phỉ.
Tuy nhiên, những gì Hoa Vân Phỉ làm chỉ có thể coi là tra tấn tâm lý. Trước đó, cần phải cho bọn họ nếm trải một chút mùi vị đau khổ đã.
Kết quả là, trước khi kế hoạch bắt đầu, Khương Dư Linh cố ý bảo Lâm Thanh Hứa và đám Lý Thiên mỗi ngày đi chăm sóc bốn người Ứng Hào. Ngay cả khi kế hoạch sắp được thực hiện, họ cũng không buông tha bọn họ. Chưa đợi Hoa Vân Phỉ cứu họ ra ngoài, mỗi người bọn họ đã bị đánh đến da tróc thịt bong, trên người hầu như không có chỗ nào lành lặn.
Đáng nói là, vào ngày thứ hai sau khi Ứng Hào, Dư Song và đám người bị nhốt, Nhiễm Niệm đã tìm đến. Cô ta muốn nói chuyện rõ ràng với Tằng Vãn Ca, nhưng còn chưa vào đến cổng lớn biệt thự đã bị Lý Thiên đuổi đi. Trước khi đuổi cô ta đi, Lý Thiên còn buông lời cảnh cáo rằng nếu không phải thấy cô ta đang mang thai, thì đã lấy mạng cô ta ngay tại chỗ rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhiễm Niệm trực tiếp bị dọa sợ chạy về biệt thự, và mãi đến trước khi Hoa Vân Phỉ hành động cũng chưa quay lại.
Ngày Hoa Vân Phỉ hành động là một đêm trời tối, Khương Dư Linh cố ý bảo tất cả mọi người trong biệt thự đi chỗ khác. Hoa Vân Phỉ thì cầm đèn pin nhanh chóng lẻn vào tầng hầm. Khi thấy bốn người trong tầng hầm bị đánh đến không ra hình người, nội tâm cô ta không cảm thấy gì nhiều, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ đau lòng.
“Trời ơi, sao mọi người lại bị đánh thành ra nông nỗi này?”
Ngày bị bắt lại, Hoa Vân Phỉ cũng góp không ít sức. Cộng thêm mấy ngày nay bị tra tấn dã man, Ứng Hào đương nhiên không có thái độ tốt gì với cô ta.
Hắn ta lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Còn Dư Song thì trực tiếp chửi bới: “Cô, cái đồ tiện nhân này, cô có bản lĩnh thì cứ, cứ g.i.ế.c tôi đi! Nếu tôi nhăn mày một chút, tôi, tôi không phải họ Dư!”
Mấy ngày nay Dư Song quả thực sống không bằng chết, trên người đau khắp nơi, mỗi ngày còn chỉ được gặm một cái bánh mì đã bốc mùi. Cuộc sống như vậy khiến cô ta cảm thấy thà c.h.ế.t còn hơn. Cho nên đối với Hoa Vân Phỉ tìm đến vào buổi tối thì hoàn toàn không khách khí.
Nếu miệng không quá khô, cô ta thậm chí muốn nhổ nước bọt vào mặt Hoa Vân Phỉ.
Hoa Vân Phỉ không hề tức giận. Trước khi đến, cô ta đã đoán trước được phản ứng của đám Ứng Hào.
“Tôi biết mọi người chịu khổ rồi.”
Mắt Hoa Vân Phỉ lập tức đỏ hoe: “Nhưng tôi cũng không có cách nào khác. Địa vị của tôi trong đội không cao, đến giờ vẫn bị họ đề phòng như đề phòng kẻ trộm. Nhưng may mắn thay, tối nay họ ăn mừng một chút, đi ngủ sớm, nếu không tôi cũng không thể xuống tầng hầm được.”
“Không sao, lát nữa tôi sẽ cứu mọi người ra ngoài.”
“Ngay cả chìa khóa tôi cũng lấy được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-123-cung-nhau-di-tinh-so.html.]
Hoa Vân Phỉ lấy chìa khóa ra liền mở cửa cho đám Ứng Hào. Đám Ứng Hào thấy cô ta như vậy, quả thực sững sờ. Mãi một lúc lâu mới phản ứng lại.
“Cô nói là ý gì?”
“Cô đang làm gì vậy?”
“Các người lại nghĩ ra cách tra tấn người mới nào nữa?”
Bốn người Ứng Hào đều đầy vẻ cảnh giác. Còn Hoa Vân Phỉ vừa giúp họ cởi trói, vừa hơi hồi hộp liếc nhìn về phía lối đi: “Bây giờ tôi không kịp nói nhiều với mọi người như vậy.”
“Dù sao, mọi người chỉ cần biết, tôi cũng giống mọi người, đều là bị họ bắt về mà thôi.”
“Tôi bị họ bắt về, rồi nhốt trong cốp xe một tháng…”
Nói đến đây, Hoa Vân Phỉ nghẹn ngào: “Tóm lại, họ không phải người tốt gì đâu. Họ bây giờ sở dĩ còn giữ mọi người là vì… Dù sao, dù sao tôi không muốn giúp kẻ ác làm điều xấu. Mọi người… mọi người chạy nhanh đi thôi, chậm là không kịp nữa đâu.”
Khuôn mặt Hoa Vân Phỉ này cực kỳ xinh đẹp, khóc lên càng thêm đẹp. Dưới ánh đèn mờ ảo, càng thêm vẻ yếu đuối đáng thương.
Nhất thời, ba người Ứng Hào, Kỳ Vệ, Hứa Nguyên đều hơi cảm động. Họ cũng đã hiểu ý trong lời nói của Hoa Vân Phỉ: “Cho nên ý cô là, tối nay cô cố ý đến cứu chúng tôi sao?”
“Vậy chúng tôi đi rồi cô làm sao bây giờ?”
“Họ chắc chắn sẽ ra tay với cô đúng không?”
Hoa Vân Phỉ hành động rất nhanh, chỉ một lát dây thừng trên người bốn người đều được cởi bỏ.
Dư Song là muốn đi ngay lập tức, nhưng ba người Ứng Hào thấy dáng vẻ Hoa Vân Phỉ như vậy, không hiểu sao lại có chút không nỡ bỏ cô ta lại.
Hoa Vân Phỉ mím môi, đôi mắt đẫm lệ: “Không sao, mọi người cứ đi đi. Tôi đối với họ vẫn còn một chút tác dụng. Dù sao tôi là dị năng giả song hệ, họ dù có tức giận cũng sẽ không làm gì tôi đâu, cùng lắm là lại nhốt tôi lại thôi.”
Dị năng giả song hệ, trong tận thế thật sự quá hiếm thấy.
Lòng Ứng Hào đột nhiên giật mình.
“Họ sẽ đối xử với cô như vậy sao? Hay là, cô đi cùng chúng tôi luôn đi!”