Hoa Vân Phỉ, người sở hữu nhiều dị năng, quả nhiên là một người dọn vệ sinh tài giỏi. Có cô ta tham gia, toàn bộ biệt thự nhanh chóng trở nên sạch sẽ, sáng bóng. Điều này khiến Tằng Vãn Ca, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng và đi xuống lầu, gần như không tin vào mắt mình. Nhưng khi biết được tất cả những điều này là do Hoa Vân Phỉ làm, mắt cô hiện lên vài phần kinh ngạc và kiêng dè.
Không kìm được nhìn về phía Khương Dư Linh: “Dư Linh, em không phải nói cô ta trước đây…”
“Tận dụng hết công năng thôi, yên tâm, cô ta trốn không thoát lòng bàn tay em đâu.”
Khương Dư Linh hoàn toàn không coi Hoa Vân Phỉ ra gì. Còn Hoa Vân Phỉ cũng thích hợp tiến lên phía trước nói với Tằng Vãn Ca: “Chào cô, tôi là Hoa Vân Phỉ. Tôi biết trước đây mình đã làm một vài chuyện sai lầm, nhưng sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân Phỉ đầy vẻ thành khẩn, hoàn toàn không nhìn ra cô ta đã từng làm nhiều chuyện điên rồ đến vậy.
Tằng Vãn Ca nhíu mày.
Thấy vậy, Khương Dư Linh đưa cho cô một tờ khăn giấy, chủ động lái sang chuyện khác: “Chị Vãn Ca, vừa nãy ở trên lầu chị đã suy nghĩ thế nào rồi? Chị cảm thấy Nhiễm Niệm có phải là em họ xa của vị hôn phu cũ của chị không?”
“Chị…”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tằng Vãn Ca lập tức thay đổi, hốc mắt vốn đã hơi đỏ dường như lại đỏ thêm vài phần. Cô mím môi: “Chị không biết, nhưng chị rất nhiều lần thấy họ ở riêng với nhau, trông có vẻ khá thân mật, nhưng chờ chị đi vào, họ lại trở về bình thường.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Hơn nữa, rất nhiều lúc, bạn bè của Nhiễm Niệm dường như đang lén lút ngăn cản chị gặp Ứng Hào…”
Trước đây cô không nghĩ nhiều. Cho đến hôm nay bị Khương Dư Linh nói như vậy, những chi tiết bất thường trước đây liền không tự chủ hiện lên trong đầu.
Bây giờ cô có 80% chắc chắn mối quan hệ giữa Nhiễm Niệm và Ứng Hào là bất thường.
Nhận thức này khiến cô vừa phẫn nộ vừa bất lực. Cô vô cùng hối hận lúc nãy khi Khương Dư Linh hỏi ý kiến, cô đã không bảo họ bẻ tay bẻ chân đám người đó.
Khương Dư Linh nhìn ra sự phẫn nộ của Tằng Vãn Ca, cô cũng đầy căm phẫn nói theo: “Vậy thì đó chính là mối quan hệ tình nhân không sai được! Đứa bé trong bụng Nhiễm Niệm, chắc chắn là con của vị hôn phu cũ của chị! Thật là đồ tra nam mà, sớm biết hắn là loại người này, vừa nãy em nên g.i.ế.c hết bọn họ đi. Loại tai họa này tồn tại chỉ lãng phí không khí!”
“Nhưng không sao cả, chị Vãn Ca. Vừa nãy trên đường về, hình như em thấy biệt thự gần đây có người ở. Nếu người ở đó là họ, thì em sẽ thường xuyên đến tìm họ gây phiền phức, nhất định sẽ làm cho họ sống không bằng chết.”
Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi, đã thấy phấn khích rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-116-tam-thoi-khong-can-dung-den-co.html.]
Khương Dư Linh cười tủm tỉm, lại từ trong không gian lấy ra một đống lớn nguyên liệu nấu ăn ném cho Đường Viện Viện: “Viện Viện, hôm nay cô phụ trách làm một bàn ăn thật phong phú, chúc mừng tôi tìm được chị Vãn Ca. Cũng để chị Vãn Ca biến nỗi buồn thành sức ăn, ăn thật nhiều vào.”
Đám Đường Viện Viện ở một bên đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người. Mặc dù không thể nói là biết hết đầu đuôi câu chuyện, nhưng đoán cũng được vài phần.
Hơn nữa, Tằng Vãn Ca vừa xuống đã thể hiện sự không thích đối với Hoa Vân Phỉ, sự thiện cảm của đám Đường Viện Viện đối với cô đương nhiên tăng vùn vụt, ánh mắt nhìn về phía Tằng Vãn Ca hiện lên vài phần đồng tình.
“Yên tâm đi đại ca.”
Đường Viện Viện vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Em nhất định làm một bàn đầy những món ngon, để cô Tằng ăn thật vui vẻ.”
Đường Viện Viện ôm nguyên liệu nấu ăn vào bếp.
“Tôi đi phụ giúp.”
Lâm Thanh Hứa đi theo Đường Viện Viện.
Ba người Lý Thiên liếc nhìn nhau: “Vậy chúng tôi đi xem xem, mấy kẻ khốn nạn đó rốt cuộc có ở gần đây không.”
(Giờ thành đàn em rồi nên mình để xưng em và đại ca luôn nhé.)
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại. Khương Dư Linh kéo Tằng Vãn Ca ngồi xuống ghế sofa. Vừa định an ủi cô, Hoa Vân Phỉ đứng một bên liền mở miệng: “Tiểu, tiểu đại ca, loại tra nam đó ai cũng có thể giết. Tôi cũng có thể giúp sức.”
Khương Dư Linh liền liếc nhìn cô ta một cái: “Tạm thời không cần dùng đến cô.”
Hoa Vân Phỉ: "…"
Nắm chặt tay.
Cô ta tiếc nuối nói: “Được rồi, nhưng tôi thật sự rất ghét tra nam. Tiểu đại ca nếu có chỗ nào cần tôi giúp, nhất định phải nói cho tôi biết nhé.”
Đáp lại cô ta, là một tiếng hừ nhẹ của Khương Dư Linh.