Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 113: Ý tưởng của Hoa Vân Phỉ
Cập nhật lúc: 2025-05-04 05:20:34
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dư Linh nhận thấy độ thiện cảm của Tằng Vãn Ca đối với mình rất cao.
Điều này khiến cô cảm thấy Tằng Vãn Ca không phải là kiểu "não tình yêu" như hệ thống nói. Dù sao thì vừa nãy Ứng Hào đã bị đánh cho thảm như vậy, nhưng trên mặt Tằng Vãn Ca không hề có chút đau lòng nào, ngược lại còn rất hả hê. Mặc dù cuối cùng cô vẫn bảo họ tha cho Ứng Hào một con đường sống, nhưng điều này chỉ chứng tỏ cô lương thiện, chứ không nói lên điều gì khác.
Lúc này mới là tháng thứ ba của tận thế, không phải ai cũng có thể nhẫn tâm g.i.ế.c người ngay được.
Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh không nhịn được muốn thử thái độ của Tằng Vãn Ca. Nhưng chưa kịp hỏi, Tằng Vãn Ca đã mở lời mời họ về biệt thự của mình nghỉ chân. Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là –.
“Vừa nãy chị Vãn Ca định đi đâu vậy?”
“Chị định đi siêu thị thực phẩm tươi sống xem sao, ai ngờ lại gặp nhiều tang thi như vậy.” Giọng Tằng Vãn Ca hơi chùng xuống, nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần: “Chị biết bây giờ chị còn rất yếu đuối, nhưng chị sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn. Chị, chị hy vọng có thể ở lại trong đội ngũ của các cậu. Chị thật sự sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn. Hôm nay là lần đầu tiên chị g.i.ế.c tang thi…”
Khi nói lời này, mặt Tằng Vãn Ca rất đỏ, gần như đỏ đến tận cổ. Có thể thấy, cô rất rất hồi hộp.
Khương Dư Linh không nhịn được cười: “Lần này đến tìm chị vốn dĩ là muốn đưa chị đi cùng mà.”
“Yên tâm đi chị Vãn Ca, dù chị không thức tỉnh dị năng, đội ngũ chúng em vẫn nuôi nổi chị.”
Đây là lời thật lòng của Khương Dư Linh. Ai ngờ cô vừa nói vậy, Tằng Vãn Ca ngược lại nghiêm mặt nói: “Không cần đâu Dư Linh. Chị biết em vì chị đã từng an ủi em nên mới muốn tốt với chị, nhưng chị chỉ làm chuyện nên làm thôi. Điều đó xa xa không thể sánh bằng những gì em làm cho chị hôm nay.”
“Em cho chị vào đội ngũ đã là rất tốt rồi, chị không thể ngồi không hưởng lợi.”
Tằng Vãn Ca nói những lời này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khiến Khương Dư Linh sững sờ. Dù sao lúc trước cô đoán rằng Tằng Vãn Ca bị đám Ứng Hào đối xử tệ bạc như vậy mà không rời đi là vì bản thân không có dị năng, sợ hãi khi chiến đấu với tang thi. Nhưng bây giờ sao lại cảm thấy Tằng Vãn Ca hơi khác so với suy nghĩ của mình nhỉ?
Còn chuyện hôm nay Tằng Vãn Ca bị tang thi vây quanh, là sao đây?
Khương Dư Linh cảm thấy hơi khó hiểu. Cô mím môi: “Chị Vãn Ca, chị nói lần đầu tiên g.i.ế.c tang thi, là ý gì? Đây là lần đầu tiên chị ra ngoài g.i.ế.c tang thi sao?”
“Đúng vậy, trước đây chị có hơi yếu đuối và sợ hãi.” Tằng Vãn Ca hơi ngượng ngùng gật đầu. Cô liếc nhìn Khương Dư Linh, nắm chặt tay, bày tỏ quyết tâm của mình với Khương Dư Linh: “Nhưng em yên tâm, sau này chị sẽ không sợ hãi nữa. Chị sẽ không làm mọi người vướng chân đâu.”
Xem ra, tính cách của Tằng Vãn Ca kiên cường hơn cô tưởng nhiều.
Khương Dư Linh nghĩ vậy, còn định nói gì đó thì đã đến biệt thự của Tằng Vãn Ca.
Tằng Vãn Ca dẫn đầu nhảy xuống xe: “Đây là nhà chị, không biết mọi người ở có quen không.”
Lời nói là vậy, nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn một mình Khương Dư Linh. Khương Dư Linh liền cười nói: “Sao lại không quen được, biệt thự lớn như vậy mà.”
Cùng lúc đó, đám Lý Thiên cũng lần lượt xuống xe. Đợi đến khi mọi người đều xuống xe, Chu Nhược Ngọc mở cốp xe, liền xách Hoa Vân Phỉ bị trói chặt ra ngoài.
Việc đột nhiên xuất hiện một người khiến Tằng Vãn Ca kinh ngạc. Cô mở to mắt nhìn: “Cô, cô là…”
Hoa Vân Phỉ trông rất thảm hại, miệng còn bị nhét một miếng giẻ. Đối diện với ánh mắt của Tằng Vãn Ca, cô ta lập tức "ô ô" vài tiếng. Có thể thấy, cô ta muốn cầu cứu Tằng Vãn Ca.
Khương Dư Linh cười như không cười liếc nhìn Hoa Vân Phỉ, sau đó mới nói với Tằng Vãn Ca: “Một kẻ xấu, lát nữa em sẽ kể cho chị nghe.”
“Vậy được.” Tằng Vãn Ca hoàn toàn không nghi ngờ Khương Dư Linh. Dù sao người có thể vì một câu nói của cô mà tìm đến cô trong tận thế, không thể là người xấu. Vì thế, người xấu chỉ có thể là Hoa Vân Phỉ.
“Vậy chị đi dọn dẹp phòng một chút trước nhé, mọi người ngồi ở phòng khách đợi tôi một lát nha.”
Tuy hơi tò mò, nhưng Khương Dư Linh không nói, Tằng Vãn Ca cũng không hỏi. Cô bước nhanh vào biệt thự, không lâu sau đã lên tầng hai.
Và ngay khi cô vừa đi, ánh sáng trong mắt Hoa Vân Phỉ tắt lịm.
Khương Dư Linh nhìn về phía Hoa Vân Phỉ, bảo Lý Thiên lôi miếng giẻ trong miệng cô ta ra, rồi nhướng mày nói: “Vừa nãy muốn cầu cứu lắm sao?”
“Cô không giữ lời hứa.”
Hoa Vân Phỉ "khụt khịt" một tiếng, vẻ mặt uất hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-113-y-tuong-cua-hoa-van-phi.html.]
Suốt một tháng qua, cô ta sống những ngày tháng gì chứ! Rõ ràng đã nói tốt là chỉ cần cô ta đưa những thứ Khương Dư Linh yêu cầu ra, thì cô sẽ cho cô ta cuộc sống dễ chịu hơn. Nhưng Khương Dư Linh chỉ tốt với cô ta duy nhất ngày cô ta lấy đồ ra. Sau đó lại sai người trói cô ta lại rồi ném vào cốp xe.
Nghĩ đến đây, Hoa Vân Phỉ không nhịn được oán hận nói: “Cô như vậy, đừng hòng tôi lấy ra thêm bất kỳ thứ tốt nào nữa!”
“Vậy thì không lấy nữa thôi. Bây giờ thực lực đội ngũ chúng tôi đều đã tăng lên gần hết rồi. Cô có lấy hay không, đối với chúng tôi, ảnh hưởng không lớn lắm đâu.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Dư Linh cười nhạt: “Nhưng, cứ như vậy, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không kéo dài được nữa đâu.”
“Dù sao, chúng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ nuôi dưỡng người vô dụng như cô đúng không?”
“Cô, cô ý gì?” Nghe vậy, Hoa Vân Phỉ lập tức hoảng sợ: “Cô, cô muốn g.i.ế.c tôi?”
“Sao đây có thể gọi là g.i.ế.c cô đâu?” Khương Dư Linh nhìn ra sự sợ hãi của Hoa Vân Phỉ, hỏi ngược lại: “Tôi đây không phải đang vì dân trừ hại sao?”
“…Tôi quá khứ quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có sai lầm…”
Lời cô ta chưa nói xong, đã bị Chu Nhược Kỳ cười lạnh ngắt lời: “Cô trước đây không phải làm sai rất nhiều chuyện, cô trước đây là g.i.ế.c rất nhiều người, chỉ vì tư lợi cá nhân.”
Đáy mắt Chu Nhược Kỳ tràn đầy sát khí.
“Tôi… tôi biết sai rồi.”
Hoa Vân Phỉ trong lòng giật mình. Cô ta cắn môi dưới: “Tôi, tôi thật sự biết sai rồi. Suốt một tháng qua, để bù đắp lỗi lầm của mình, tôi cũng đã lấy ra rất nhiều thứ tốt từ trong không gian rồi mà.”
“Không gian, đúng vậy. Nếu không phải không gian của cô, cô bây giờ cũng sẽ không ở đây đâu.”
Khương Dư Linh không bình luận gì thêm.
Hoa Vân Phỉ không hề tiết lộ chuyện mình có hệ thống. Đối mặt với câu hỏi của Khương Dư Linh, Hoa Vân Phỉ chỉ nói mình có một cái không gian kỳ lạ, chức năng là mỗi ngày có thể xuất hiện một thứ. Còn những loại dược phẩm có thể mê hoặc lòng người chính là do không gian sản xuất ra, và ý nghĩ của bản thân cô ta cũng có thể ảnh hưởng đến sản vật của không gian.
Khương Dư Linh không vạch trần cô ta, dù sao người nhận được lợi ích thực tế chính là cô.
Giống như bây giờ,
Hoa Vân Phỉ vì bảo toàn mạng sống, chỉ có thể cố gắng nâng cao giá trị của bản thân: “Mọi người cũng biết tôi có một cái không gian kỳ lạ. Vậy đi, tôi từ ngày mai bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện sẽ nhận được một thứ tốt có ích cho mọi người thế nào? Tôi thật sự biết sai rồi, quá khứ là tôi không tốt, một tháng chịu những khổ sở này, đều là tôi đáng chịu.”
Hoa Vân Phỉ rất sợ chết. Thấy thái độ của Khương Dư Linh không đúng, tư thái cô ta lập tức hạ thấp: “Sau này dù mọi người đối xử với tôi thế nào, tôi cũng không có ý kiến, thật sự.”
Tất cả mọi người đều nhìn Hoa Vân Phỉ.
Khương Dư Linh cũng nhìn Hoa Vân Phỉ. Một lát sau, cô khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, nếu cô đã nói vậy, thì tôi tạm thời giữ cô lại.”
“Nhưng, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc chạy trốn nha. Nếu không đến lúc đó tôi sẽ không chỉ trói cô lại đâu.”
“Tôi sẽ trực tiếp bẻ gãy chân cô thì tốt hơn.”
Một tháng qua, ở trên đường không tiện hành hạ Hoa Vân Phỉ. Bây giờ chính là lúc thích hợp.
Làm sao để một người tay trắng chủ động từ bỏ cái hệ thống có thể giúp cô ta leo lên đỉnh cao cuộc đời?
Đương nhiên là cho cô ta nhìn thấy hy vọng rồi lại làm cô ta tuyệt vọng, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Vừa hay vị hôn phu của Tằng Vãn Ca cũng ở đây.
Tốt lắm.
Nhìn đôi mắt Hoa Vân Phỉ mang theo vẻ khẩn cầu nhưng khó giấu sự không cam lòng, Khương Dư Linh cong cong khóe mắt, trong lòng đã có tính toán riêng.
Hoa Vân Phỉ: "…"
Cố gắng nặn ra một nụ cười: “Được, tôi, tôi biết rồi.”