Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 112: Khương Dư Linh "vặt lông cừu"
Cập nhật lúc: 2025-05-03 10:13:23
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên không phải toàn bộ đội ngũ là dị năng giả, nhưng cũng gần như vậy.
Trừ Đường Viện Viện ra, những người khác trong đội đều có dị năng. Không chỉ thế, suốt một tháng qua, Khương Dư Linh còn "vặt" được không ít "lông cừu" từ Hoa Vân Phỉ, nhờ đó mà họ ngày càng lợi hại hơn.
Nói chính xác hơn, là "vặt lông cừu" từ hệ thống trong tay Hoa Vân Phỉ.
Hệ thống của Hoa Vân Phỉ không chỉ giúp cô ta trở nên xinh đẹp hay có dị năng thông qua việc cướp lấy khí vận, mà trong cửa hàng hệ thống còn có rất nhiều thứ tốt. Chỉ là Hoa Vân Phỉ tầm nhìn hạn hẹp, cả ngày chỉ nghĩ đổi lấy các món đồ để công lược đàn ông, không chú trọng nâng cao bản thân.
Bây giờ Hoa Vân Phỉ nằm trong tay Khương Dư Linh. Hễ cô ta không nghe lời, Khương Dư Linh sẽ không cho cô ta ăn cơm, thậm chí không cho ngủ hay uống nước, còn sai đám Lý Thiên thay phiên nhau canh giữ 24/24.
Lý Thiên, Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc ba người vốn căm ghét Hoa Vân Phỉ đến tận xương tủy, để họ trông chừng Hoa Vân Phỉ thì cô ta quả thực sống không bằng chết.
Nhưng cô ta không phải đối thủ của Khương Dư Linh, hệ thống của cô ta cũng không phải đối thủ của hệ thống Khương Dư Linh. Cho nên dù có đau khổ đến mấy cũng chỉ có thể chịu đựng, cho đến khi không thể chịu nổi nữa, cô ta cuối cùng cũng quy phục Khương Dư Linh.
Đương nhiên, điều này cũng có nguyên nhân từ sự gợi ý của Khương Dư Linh.
Nhưng dù sao đi nữa, có chỗ tốt miễn phí đưa đến cửa không dùng thì thật phí. Sau khi nhờ hệ thống giám định đồ vật từ hệ thống của Hoa Vân Phỉ và xác nhận không có vấn đề gì, Khương Dư Linh liền bắt đầu kế hoạch cải tạo ầm ĩ cho các thành viên trong đội.
Lâm Thanh Hứa là dị năng giả hệ Mộc. Nhờ sự trợ giúp của hệ thống Hoa Vân Phỉ, hắn hiện đã trở thành dị năng giả hệ Mộc cấp hai, và còn nhận được một bộ công pháp chiến đấu chuyên dụng.
Dị năng của Chu Nhược Kỳ là ẩn thân. Có sự trợ giúp của hệ thống Hoa Vân Phỉ, cô hiện tại không chỉ có thể ẩn thân, mà còn có thể thuấn di (dịch chuyển tức thời).
Dị năng trước đây của Lý Thiên là có thể mở tất cả các loại khóa trên đời. Nhưng bây giờ, cô không chỉ mở được khóa, mà còn có thể tạo ra không gian trống rỗng. Người khiến Kỳ Vệ và Hứa Nguyên khó thở lúc nãy chính là cô.
Chu Nhược Ngọc thức tỉnh dị năng khi rời khỏi khu dân cư. Dị năng của cô là dị năng hệ lực lượng, kết hợp với dị năng ẩn thân của Chu Nhược Kỳ quả thực là hoàn hảo, có thể nói là không chê vào đâu được.
Tiếc nuối duy nhất là Đường Viện Viện không thức tỉnh dị năng. Và Khương Dư Linh cũng không dùng cách cướp đoạt để tạo ra dị năng cho cô. Nếu làm vậy, thì cô còn khác gì Hoa Vân Phỉ đâu?
Con người nhất định phải có giới hạn của riêng mình, một khi giới hạn bị phá vỡ, thì chẳng khác gì súc vật.
Về điều này, Đường Viện Viện tuy không có ý kiến gì nhưng đôi khi cũng thể hiện sự buồn bã. Đối với điều đó, Khương Dư Linh thường chọn cách phớt lờ, vì chuyện này chỉ có thể tự bản thân nghĩ thông suốt. Cô không hy vọng trong đội ngũ của mình xuất hiện người bị dục vọng chi phối.
Đương nhiên, nếu Đường Viện Viện thực sự có tâm trạng quá tệ, cô cũng sẽ bảo đám Lý Thiên đi an ủi Đường Viện Viện. Còn bản thân cô, cũng sẽ thông qua hành động nào đó để động viên Đường Viện Viện, cho cô thấy trong đội ngũ luôn có chỗ của mình, dù cô cả đời không thức tỉnh dị năng cũng không sao cả.
Cứ vài lần như vậy, Đường Viện Viện cũng không còn bất an nữa, cảm thấy không có dị năng cũng chẳng có gì to tát. Cô quản lý chuyện ăn uống của mọi người trong đội, mỗi ngày đều sống vui vẻ.
“Đương nhiên không phải, chị coi dị năng giả là rau cải trắng hết sao?”
Khương Dư Linh cười hỏi lại, tiếp theo bảo mọi người trong đội tự giới thiệu với Tằng Vãn Ca.
“Tôi tên là Lý Thiên, sau này chị có thể gọi tôi là Tiểu Thiên nhé.”
“Tôi là Đường Viện Viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-112-khuong-du-linh-vat-long-cuu.html.]
“Tôi tên là Chu Nhược Kỳ.”
“Tôi là Chu Nhược Ngọc.”
“Tôi là Lâm Thanh Hứa.”
Thái độ của mọi người đối với Tằng Vãn Ca đều rất hòa nhã. Họ cười tủm tỉm. Tằng Vãn Ca biết, tất cả điều này đều là nhờ Khương Dư Linh,
Liền không nhịn được liếc nhìn Khương Dư Linh ở bên cạnh một cái,
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đến tận khoảnh khắc này, cô mới có cảm giác chân thật rằng mình đã được cứu rỗi. Nhìn khuôn mặt đẹp đến có chút phạm quy ấy, trong lòng cô có cảm giác khó tả.
Vừa nãy họ nói là vì cô đã từng an ủi Khương Dư Linh, nên tận thế đến Khương Dư Linh cố ý đến tìm cô.
Mặc dù… cô không nhớ Khương Dư Linh, cũng không nhớ mình rốt cuộc đã làm hay chưa làm chuyện này. Nhưng việc Khương Dư Linh và đám người cứu cô là sự thật, không chỉ vậy, cô còn giúp cô xả giận cho đám người kia.
Điều này làm cô cảm thấy, những gì họ nói tuy hơi vô lý, nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.
Cô có thể thật sự đã từng an ủi Khương Dư Linh.
Dù sao, với địa vị và bản lĩnh của Khương Dư Linh, cô ấy không cần phải lừa cô. Cô chỉ là một người ngay cả dị năng cũng không có, ngay cả vị hôn phu cũng chê bai mà. Cô ấy lừa cô căn bản không có ý nghĩa gì.
Và điều này càng làm cho Ứng Hào hiện ra càng thêm vô tình và bạc bẽo.
Dù sao, chỉ là gặp mặt một lần, được cô an ủi vài câu, người đó đã có thể tìm đến cô sau khi tận thế ập đến. Trong khi đó, vị hôn phu của cô là Ứng Hào, lại dám lúc cô mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, vẫn ép cô phải xin lỗi đám Dư Song.
Sự đối lập này quá rõ ràng, thật nực cười.
Nghĩ đến đây, Tằng Vãn Ca chỉ cảm thấy n.g.ự.c vừa chua xót vừa nghẹn lại, lại có chút đầy lên, như bị thứ gì đó lấp đầy vậy. Nhìn Khương Dư Linh, cô chỉ thấy cả người cô đang tỏa sáng: “Chào các cậu tôi, tôi là Tằng Vãn Ca. Rất cảm ơn các cậu vừa nãy đã cứu tôi.”
Cô liếc nhìn đám Lý Thiên một cái, rồi nhìn về phía Khương Dư Linh với ánh mắt hơi sáng lên: “Em gái nhỏ, thật sự cảm ơn em. Nếu vừa rồi không có các em, bây giờ chị có thể đã trở thành một trong đám tang thi đó rồi.”
Cô cảm kích thật lòng, không có bất kỳ sự lo lắng hay uể oải nào. Khương Dư Linh cũng nhận ra điều đó.
Vì thế khóe môi cô khẽ nhếch lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Không có gì, chị Vãn Ca.”
“Chị đừng gọi em là em gải nhỏ nữa.”
“Nếu không chê, chị cứ gọi em là Dư Linh đi.”
Làm sao cô chê được chứ?
Tằng Vãn Ca hơi kích động: “Được, Dư Linh, sau này chị sẽ gọi em là Dư Linh.”