Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 110: Bằng các người cũng xứng sao?

Cập nhật lúc: 2025-05-03 09:53:39
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời này vừa thốt ra, hiện trường im lặng ba giây.

Sau ba giây,

Đám Lý Thiên đều cười ồ lên, vừa cười vừa mỉa mai Ứng Hào: “Ha ha ha ha, hắn nói cái gì cơ?”

“Hắn lại bảo chúng ta xin lỗi.”

“Xin lỗi, bằng hắn cũng xứng sao?”

“Không đúng, phải nói, bằng các người cũng xứng sao?”

“Nào nào nào, các người muốn báo thù thế nào, cứ việc xông lên. Hôm nay nếu đại ca chúng tôi ra tay, thì coi như chúng tôi thua.”

Nói câu cuối cùng, Lý Thiên còn khiêu khích ngoắc ngoắc ngón út về phía Ứng Hào, quả thực là thể hiện sự kiêu ngạo đến tột cùng.

Lúc này không chỉ Ứng Hào, ngay cả Kỳ Vệ và Hứa Nguyên cũng sắc mặt xanh mét. Nhiễm Niệm và Dư Song càng căm hận trừng mắt nhìn Lý Thiên.

Không khí hiện trường lập tức căng thẳng, đại chiến sắp bùng nổ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhiễm Niệm mím môi, không chịu đựng được nữa, ánh mắt kiên định: “Anh Ứng Hào, tuy em rất không muốn con người g.i.ế.c hại lẫn nhau, nhưng nếu các cô ấy vũ nhục anh như vậy, chúng ta cũng không cần khách sáo với họ nữa.”

Anh Ứng Hào của cô ta chính là dị năng giả hệ Lôi, ngay từ đầu tận thế đã vượt qua muôn trùng nguy hiểm để cứu cô ta.

Họ dù có lợi hại đến mấy thì sao chứ? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn anh Ứng Hào sao?

Đã không biết điều như vậy, thì cho họ c.h.ế.t đi là tốt nhất!

Nhiễm Niệm nắm chặt nắm tay.

Còn Dư Song cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đội trưởng, cho chúng một bài học đi! Cho chúng biết thế nào là "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đừng tưởng có dị năng là tự coi mình là số một thiên hạ!”

“Được!” Ứng Hào đồng ý ngay lập tức: “Nếu các người cứ khăng khăng tìm chết, thì lát nữa đừng nói tôi chưa cho các người cơ hội.”

Lời Ứng Hào vừa dứt, dị năng hệ Lôi trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển. Hắn giơ tay, mấy luồng sét dày bằng chiếc đũa mang theo sức hủy diệt lao thẳng vào mặt Khương Dư Linh.

Nhưng không cần Khương Dư Linh ra tay, Lâm Thanh Hứa đứng bên cạnh cô đã hừ lạnh một tiếng. Anh giơ tay, một tấm chắn dây leo cực lớn xuất hiện trước người Khương Dư Linh, bảo vệ cô chặt chẽ phía sau.

Những luồng sét đánh vào tấm chắn dây leo, phát ra tiếng "xẹt xẹt". Điện lướt trên bề mặt dây leo, chỉ hai ba giây sau thì biến mất không dấu vết.

Thấy vậy, Ứng Hào sững sờ.

Lâm Thanh Hứa thừa thắng xông lên, lại một lần nữa vận chuyển dị năng tấn công Ứng Hào. Ứng Hào lấy lại tinh thần, cũng vận chuyển dị năng hệ Lôi nghênh chiến với Lâm Thanh Hứa.

Và ngay lúc Lâm Thanh Hứa và Ứng Hào đang đấu pháp khí thế ngất trời, chị em Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc cũng hành động. Hai người như bóng ma, phút chốc biến mất khỏi vị trí, rồi ngay sau đó, họ xuất hiện trước mặt Dư Song và Nhiễm Niệm. Chu Nhược Kỳ một tay tóm lấy cổ Dư Song, còn Chu Nhược Ngọc thì tóm lấy cổ Nhiễm Niệm.

Hai người cùng lúc dùng sức,

Nhiễm Niệm và Dư Song đều bị nhấc bổng lên.

Cảm giác ngạt thở ập đến.

Dư Song và Nhiễm Niệm đều sợ hãi.

Họ không thể ngờ chị em Chu Nhược Kỳ lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Cảm nhận được hai chân từ từ rời khỏi mặt đất, hai người hoàn hồn, vùng vẫy loạn xạ: “Buông, buông tôi ra…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-110-bang-cac-nguoi-cung-xung-sao.html.]

“Anh Ứng Hào… Cứu, cứu em… Cứu mạng…”

Giọng Nhiễm Niệm đã lẫn tiếng khóc nức nở. Nhưng lúc này Ứng Hào còn đang tự lo thân, làm sao có thể cứu được họ?

Hứa Nguyên và Kỳ Vệ thì muốn đi cứu Nhiễm Niệm và Dư Song, nhưng họ vừa đi được hai bước đã cảm thấy đụng phải thứ gì đó trong suốt, không sao đi ra được. Họ theo bản năng nhìn về phía Khương Dư Linh, nhưng lại thấy Khương Dư Linh không thèm liếc mắt nhìn họ lấy một cái –

“Chị Vãn Ca không sao chứ?”

“Tôi, tôi không sao.”

“Đừng sợ, từ nay về sau, sẽ không ai còn dám bắt nạt chị nữa.”

“Ừm… Nhưng… Nhưng mà tôi, à chị… không nhớ là đã gặp em.”

“Chị không nhớ là bình thường mà, em nhớ là được rồi.”

Cô vậy mà vẫn đang tươi cười nói chuyện với Tằng Vãn Ca, cứ như trận chiến này đối với cô hoàn toàn không đáng bận tâm. Và hình như cảm nhận được ánh mắt của họ, Khương Dư Linh liếc nhìn hai người họ, giục: “Lâm Thanh Hứa giải quyết nhanh đi, tôi hơi đói rồi.”

“Được ngay ạ!”

Đám Lý Thiên đồng thanh trả lời. Cùng lúc đó, Kỳ Vệ và Hứa Nguyên đột nhiên cảm thấy không khí loãng đi, còn Ứng Hào cũng cảm giác được lực tấn công của Lâm Thanh Hứa tăng mạnh. Dây leo như vô tận cuồn cuộn lao về phía hắn, trực tiếp quấn lấy hai tay hai chân hắn, rồi sau đó mạnh bạo ném lên trên.

“Phanh.”

Ứng Hào ngã mạnh xuống đất, n.g.ự.c đau thắt, một ngụm m.á.u tươi trào ra.

Chị em Chu Nhược Kỳ, Chu Nhược Ngọc liếc nhau, thu tay lại. Nhiễm Niệm và Dư Song ngã xuống đất, ho sặc sụa.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đám Ứng Hào đã bị Lâm Thanh Hứa và đồng đội đánh cho tơi bời, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Và trong suốt thời gian đó, Khương Dư Linh hoàn toàn không nhúng tay vào.

Thật đúng là ứng với câu nói của Lý Thiên, nếu trận chiến này mà Khương Dư Linh ra tay, thì coi như họ thua.

Nhanh!

Thật sự quá nhanh!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tằng Vãn Ca đang nói chuyện với Khương Dư Linh cảm thấy như trong mơ. Cô cảm giác mình như đang mơ vậy. Những người trước đây cậy có dị năng mà hống hách gây khó dễ cho cô, bây giờ lại nằm rạp trên đất như những con chó. Hơn nữa, người gây ra tất cả chuyện này lại là một "em gải nhỏ" đột nhiên xuất hiện, nói rằng có quen biết cũ với cô.

Quan trọng là, cô hoàn toàn không nhớ có chuyện đó!

Lúc này cô thật sự không phải đang mơ sao?

Tằng Vãn Ca âm thầm véo mạnh vào đùi mình. Rất đau, không phải mơ. Và ngay lúc cô đang hoảng loạn, đột nhiên một giọng nữ vang lên –.

“Đại ca, có g.i.ế.c bọn họ không?”

Là Lý Thiên. Lúc này cô đang cười tủm tỉm nhìn Khương Dư Linh, giọng hỏi có g.i.ế.c người hay không còn đơn giản hơn cả hỏi có g.i.ế.c gà không.

Khương Dư Linh liền hỏi Tằng Vãn Ca: “Chị Vãn Ca, chị muốn bọn họ c.h.ế.t không?”

Những người vừa nãy còn nắm quyền định đoạt sự sống c.h.ế.t của cô, giờ phút này địa vị đã đảo ngược hoàn toàn.

Tằng Vãn Ca lấy lại tinh thần, hơi khó khăn nuốt nước miếng: “Chị, chị…”

“Vẫn là, vẫn là, tha, tha cho bọn họ một mạng đi.”

Loading...