Thiếu nữ trước mắt vừa nhìn đã biết không phải nhân vật đơn giản.
Đã là tận thế, vậy mà cô vẫn mặc chiếc váy liền sạch sẽ, chân đi đôi xăng đan cao gót màu đỏ có quai. Mái tóc dài bồng bềnh tùy ý xõa sau lưng, đen nhánh và dày dặn. Gió nhẹ thổi qua, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng từ người cô.
Cô cực kỳ xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn mịn màng, dường như có thể véo ra nước. Ánh nắng vàng chiếu rọi lên mặt và người cô, khiến cả người như được phủ một lớp ánh vàng, đẹp đến không giống người thật, cứ như công chúa bước ra từ lâu đài nào đó.
Và giờ phút này, "công chúa" đã bước xuống xe, tao nhã đi đến bên cạnh Tằng Vãn Ca. Nhìn khuôn mặt cực kỳ cuốn hút đó từ từ tiến lại gần, Tằng Vãn Ca cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Cô,
Vừa nãy gọi mình là gì?
Câu hỏi này chợt lóe qua trong đầu Tằng Vãn Ca. Ngay sau đó, thiếu nữ lại mở miệng: “Sao vậy chị Vãn Ca, mới không gặp bao lâu mà chị không nhận ra em sao?”
Tằng Vãn Ca: "…"
Cô thật sự không nhận ra cô ấy.
Không đúng, cô thậm chí chưa gặp cô ấy bao giờ. Một khuôn mặt đẹp như vậy, nếu đã gặp rồi, cô không thể quên được.
Tằng Vãn Ca nhất thời không nói nên lời. Lúc này, những người khác trong xe cũng bước xuống theo. Bốn nữ một nam, họ đi phía sau thiếu nữ, cười nói: “Đại ca, chị cũng nói rồi, chị chỉ gặp cô Tằng có một lần thôi, làm sao cô ấy còn nhớ chị được?”
Năm người này lớn nhất cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, ai nấy đều mặc quần áo sạch sẽ, trên mặt hay trên người đều không có nửa phần dấu vết của tận thế.
“Đúng vậy đại ca. Hơn nữa lần đầu tiên chị gặp cô Tằng cũng chưa nhìn rõ mặt chính diện của chị mà, chị lại còn nhỏ tuổi hơn cô ấy, cô ấy không nhận ra chị cũng là bình thường.”
“Xin chào cô Tằng.” Một trong những cô gái có vẻ ngoài dịu dàng liền mím môi cười với Tằng Vãn Ca: “Đại ca của chúng tôi tên là Khương Dư Linh, lần này là cố ý đến tìm cô.”
Đúng vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp như hoa trước mắt này chính là Khương Dư Linh.
Hai tháng trước, cô dẫn theo nhóm người bị hại rời khỏi khu dân cư Vui Khỏe. Để tìm một nơi an toàn cho họ, cô đã đến căn cứ ở thành phố Z, gần nhất với thành phố A. Cô chỉ đưa nhóm người bị hại đến căn cứ Z rồi mới đi tới thành phố H, nên đã tốn không ít thời gian.
May mắn thay, trong suốt một tháng đó, Tằng Vãn Ca cũng không rời khỏi thành phố H. Vì vậy, sau khi đưa nhóm người bị hại đến căn cứ Z xong, cô liền lập tức dẫn Đường Viện Viện và đám người chạy tới.
Để nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trên đường đi, cô còn cố ý bịa ra một câu chuyện.
Cô nói, lúc cha mẹ cô vừa qua đời, cô đã gặp Tằng Vãn Ca và nhận được sự an ủi từ cô. Vì thế, bây giờ cô muốn tìm lại Tằng Vãn Ca.
Câu chuyện rất đơn giản, nhưng bản lĩnh của Khương Dư Linh quá lớn, đủ loại thủ đoạn thần bí liên tục xuất hiện. Người lợi hại như Hoa Vân Phỉ mà trong một tháng cũng bị cô hành cho gần như phát điên. Cho nên, mặc dù tìm người giữa biển người mênh m.ô.n.g trong tận thế hoàn toàn hỗn loạn, Đường Viện Viện và đám người vẫn tin chắc Khương Dư Linh có thể tìm được Tằng Vãn Ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-108-toi-co-noi-chuyen-voi-co-sao.html.]
Đấy, mới có bao lâu, họ đã tìm thấy Tằng Vãn Ca rồi.
Đại ca nhà mình quả nhiên không tầm thường.
Năm người trong lòng đều dâng lên cảm giác vinh dự chung, ánh mắt nhìn về phía Tằng Vãn Ca càng thêm dịu dàng. Lâm Thanh Hứa mỉm cười với Tằng Vãn Ca: “Thật là cảm ơn cô đã từng an ủi đại ca của chúng tôi.”
Tằng Vãn Ca: "…"
Tằng Vãn Ca hoàn toàn ngây ngốc.
Cuộc đối thoại của Đường Viện Viện và đám người khiến cô như lạc vào sương mù, hơn nữa còn cảm thấy rất khó tin: “Cố ý, cố ý tìm tôi? Tại sao lại cố ý tìm tôi?”
Hơn nữa an ủi đại ca của họ? Chuyện từ khi nào? Sao cô lại không nhớ gì cả?
Đường Viện Viện và đám người không trả lời cô nữa, chỉ nhìn về phía Khương Dư Linh.
Khương Dư Linh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tằng Vãn Ca, ánh mắt cô lướt qua đám Ứng Hào với sắc mặt khó coi, cười nói: “Chị Vãn Ca, bọn họ là ai? Là bạn của chị sao? Vừa nãy sao lại đứng nhìn chị gặp nguy hiểm vậy?”
Lời này vừa nói ra, mọi nghi hoặc trong đầu Tằng Vãn Ca lập tức bị vứt ra sau đầu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô theo bản năng nhìn về phía đám Ứng Hào, vừa lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Ứng Hào. Trong mắt anh ta lóe lên một tia hận ý sâu sắc.
Bạn bè!?
Bạn bè gì chứ!
Là vị hôn phu còn chẳng bằng người lạ đâu.
Là đồ rùa đen khốn nạn!
Là lũ súc sinh đáng ghét!
“Chúng tôi không có nhìn cô ấy gặp nguy hiểm mà không cứu.”
Đúng lúc Tằng Vãn Ca đang điên cuồng mắng chửi Ứng Hào trong lòng, Nhiễm Niệm ngồi ghế phụ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Khương Dư Linh. Trên khuôn mặt tiểu bạch liên thuần khiết, xinh đẹp và vô tội của cô ta hiện lên một nụ cười dịu dàng, ngữ khí cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Anh Ứng Hào chỉ là cảm thấy…”
Nhưng giây tiếp theo –.
“Tôi đang nói chuyện với cô sao?”
Khương Dư Linh nhìn về phía cô ta, ánh mắt chợt lạnh xuống, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt.
Nhiễm Niệm sững người, lát sau cắn môi dưới, hốc mắt lập tức đỏ hoe.