Ứng Hào và đám người đã đi rồi.
Tằng Vãn Ca nhanh chóng nhận ra điều này.
Căn biệt thự rộng lớn không còn bóng người. Trên bàn ăn vẫn còn bày đống cơm thừa canh cặn cô đã nấu, nhìn thật trống trải và thê lương.
Mặc dù cô cảm thấy họ đi thì tốt hơn, thậm chí nếu có c.h.ế.t cũng tốt hơn. Nhưng khi Ứng Hào thật sự dẫn người đi, khoảnh khắc đó, cô vẫn thấy tim mình quặn lại từng cơn.
Bao nhiêu năm tình cảm…
Bao nhiêu năm tình cảm, thế mà lại không bằng những người chỉ mới quen hắn hai, ba tháng.
Không,
Phải nói là, bao nhiêu năm tình cảm cũng không thắng nổi hiện thực phũ phàng.
Cô không thức tỉnh dị năng, cô đối với hắn là vô dụng. Cho nên cô chính là người mà hắn sẵn sàng từ bỏ.
Nghĩ đến đây, Tằng Vãn Ca chỉ thấy lòng đau như cắt. Đã từng, cô thật sự nghĩ rằng mình sẽ ở bên Ứng Hào trọn đời. Nhưng bây giờ, một thảm họa mới khiến cô hiểu ra, rất nhiều chuyện sẽ không diễn ra như mình tưởng.
Lòng người, giống như mặt trời, đều không thể nhìn thẳng.
Đáng tiếc, đạo lý này cô hiểu quá muộn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nếu biết sớm hơn, cô bây giờ lẽ ra đã ở bên cha mẹ. Cho dù có chết, cũng tốt hơn là một mình cô đơn bị mọi người bắt nạt.
Nghĩ đến cha mẹ, Tằng Vãn Ca không kìm được sống mũi cay xè. Ngay khi tận thế ập đến, cô đã liên lạc với cha mẹ. Sau khi xác nhận cha mẹ bình an, cô ở lại biệt thự chờ cứu viện. Lúc đó cô lo lắng không yên khi để Ứng Hào đi đón cha mẹ cô, còn cha mẹ cô cũng dặn dò họ yên tâm ở lại biệt thự, tuyệt đối không được ra ngoài.
Cha mẹ Ứng Hào cũng vậy, hai người họ cũng ở trong thành phố, cũng không đồng ý cho họ ra ngoài, nói bên ngoài nguy hiểm lắm, còn họ thì rất an toàn.
Cha mẹ hai bên đều dốc lòng suy nghĩ cho hai người họ, sợ họ gặp nguy hiểm. Thế mà ai ngờ mới ngày thứ tư của tận thế, một cuộc điện thoại của Nhiễm Niệm đã gọi Ứng Hào đi, mặc cô ngăn cản thế nào cũng không được.
Sau đó anh còn dẫn về cả đống người. Lúc đó Ứng Hào tuy đã thức tỉnh dị năng, nhưng họ đã mất liên lạc với cha mẹ, đi tìm ở chỗ cũ cũng không thấy. Cô không biết họ đi đâu, cũng không biết họ còn sống hay không.
Giá như biết trước, lúc tận thế đến, cô đã bất chấp cha mẹ ngăn cản mà đi đón họ về rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-106-lan-dau-tien-tieu-diet-tang-thi.html.]
Là cô quá yếu đuối, cũng quá ngu ngốc.
Tằng Vãn Ca hối hận vô cùng, nhưng cô cũng biết bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải sống sót, như vậy có lẽ còn có cơ hội đoàn tụ với cha mẹ.
Mặc dù cô biết mình không thức tỉnh dị năng, muốn sống sót trong tận thế này là cực kỳ khó khăn. Nhưng con người luôn phải có hy vọng để sống tiếp.
Tằng Vãn Ca lấy lại tinh thần, gom đống cơm thừa canh cặn trên bàn lại cất gọn. Sau đó cô tìm trong bếp một cây gậy gỗ, cuối cùng buộc một con d.a.o phay lên đầu gậy. Một vũ khí đơn giản đã hoàn thành.
Cô quyết định lát nữa sẽ đi ra ngoài tiêu diệt tang thi.
Thật ra cô đã nên đi từ lâu rồi. Là do Ứng Hào và bọn họ cứ ngăn cản, nói cô không có dị năng không được ra ngoài. Nhưng họ ngăn cản lại đồng thời khinh thường cô vì cả ngày chỉ biết nấu cơm.
Nghĩ đến những chuyện đó lại thấy bực mình.
Tằng Vãn Ca trở về phòng, cắt phăng mái tóc dài thành tóc ngắn. Sau đó cô bắt đầu quấn sách vở quanh tay và chân, rồi băng bó lại. Cô tuy chưa từng ra ngoài g.i.ế.c tang thi, nhưng vẫn nhớ lúc đầu Ứng Hào đi đón Nhiễm Niệm cũng trang bị như vậy. Bằng cách này, tỷ lệ an toàn sẽ tăng lên đáng kể.
Tằng Vãn Ca điên cuồng tự trang bị cho mình trong biệt thự. Đợi đến khi toàn thân từ đầu đến chân đã được bảo vệ kỹ lưỡng, cô cầm lấy thứ vũ khí đơn giản vừa làm xong, dứt khoát bước ra cửa.
...
Tang thi ở gần khu biệt thự đã bị dọn sạch gần hết, tầm nhìn rất thoáng đãng. Nhiễm Niệm, người vẫn luôn theo dõi căn biệt thự của Tằng Vãn Ca, khi thấy bóng dáng gầy gò trên con đường nhựa, lòng hơi bồn chồn, liền quay sang Ứng Hào: “Anh Ứng Hào, chị dâu ra ngoài một mình rồi.”
“Ra ngoài? Cô ấy thật sự dám đi!”
Ứng Hào lập tức cười lạnh, rồi đi ra ban công. Khi thấy bóng dáng Tằng Vãn Ca, hắn siết chặt nắm tay: “Mặc kệ cô ấy, cô ấy muốn tìm c.h.ế.t thì cứ để cô ấy tìm chết.”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng.
Thấy vậy, trong mắt Nhiễm Niệm lóe lên tia vui sướng, nhưng giây tiếp theo mặt cô ta cứng lại. Bởi vì cô ta thấy Ứng Hào vậy mà lại cầm lấy vũ khí của hắn: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cô ấy muốn tìm chết, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết.”
Tuy nhiên, tội c.h.ế.t có thể tha, nhưng chịu khổ thì không tránh được.
Ngày hôm nay, hắn nhất định phải cho cô một bài học nhớ đời, để cô biết rằng tang thi không dễ giết.
Và cũng để cô nếm trải, thế nào là tư vị của sự tuyệt vọng.