Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 105: Tư vị tuyệt vọng
Cập nhật lúc: 2025-05-03 09:53:28
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng khiến trái tim Tằng Vãn Ca như bị xé toạc, gió lạnh cứ thế lùa vào buốt giá.
Cô hơi khó tin quay đầu nhìn Ứng Hào.
Cô đã bị nói đến mức ấy rồi, Ứng Hào chẳng những không giúp cô nói một lời nào, còn bắt cô phải xin lỗi?
Đối diện với ánh mắt của cô, Ứng Hào với vẻ mặt lạnh lùng lặp lại: “Tằng Vãn Ca, anh bảo em xin lỗi bọn họ.”
Ngày thường Tằng Vãn Ca rất ít khi nổi nóng, tính cách hơi mềm yếu, nên lần này cô bộc phát khiến mọi người đều sững sờ. Chỉ đến khi Ứng Hào lên tiếng, họ mới phản ứng kịp.
Dư Song là người đầu tiên nhảy cẫng lên: “Ồ hô hô, đây là biệt thự của cô cơ đấy, ghê gớm thật nha! Những người hạ đẳng như chúng tôi không xứng ở biệt thự của cô rồi!”
Hứa Nguyên khoanh tay trước ngực: “Đúng là không xứng. Hay là chúng tôi sang biệt thự bên cạnh ở tạm đi, dù sao người ở biệt thự đó cũng c.h.ế.t hết rồi, chúng tôi cũng không cần ăn nhờ ở đậu ở đây để bị khinh bỉ.”
Kỳ Vệ cười lạnh: “Nhiễm Niệm, chúng ta đi thôi. Tận thế rồi, ở đâu mà chẳng là nhà. Chúng ta không cần thiết phải ở đây chịu đựng nữa.”
Nhiễm Niệm cắn môi dưới nhìn Tằng Vãn Ca, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng về cô. Hốc mắt cô ta đỏ hoe, hơi nghẹn ngào nói: “Chị dâu, sao chị lại nói như vậy chứ? Chúng ta là người cùng một đội mà, sao đến bây giờ chị vẫn coi chúng em là người ngoài? Em biết, em biết Dư Song và các bạn đôi khi tính tình có hơi nóng nảy, nhưng lòng họ không xấu đâu mà. Nếu không thì sao họ lại không cho chị đi ra ngoài chứ… Chị dâu, sao chị có thể…”
Bốn người cứ thế người tung kẻ hứng nhằm vào Tằng Vãn Ca. Cô nghe không lọt tai nữa. Cô chỉ nhìn Ứng Hào, thấy anh nghe lời Nhiễm Niệm nói xong, ánh mắt nhìn cô càng thêm lạnh giá.
“Tằng Vãn Ca, anh bảo em xin lỗi.”
“Tuy đây là biệt thự của em, nhưng em phải hiểu rằng, nếu không có bọn anh, em căn bản không thể sống yên ổn trong biệt thự này cho đến ngày hôm nay, còn được cơm no áo ấm nữa.”
Lời này vừa nói ra, Tằng Vãn Ca lập tức suy sụp.
“Anh là vị hôn phu của em!”
Giọng cô hơi lạc đi: “Ứng Hào, anh là vị hôn phu của em, đây là nhà của hai chúng ta! Anh bảo vệ nhà của chúng ta chẳng lẽ không phải là lẽ đương nhiên sao? Tại sao bây giờ anh lại đứng về phía bọn họ?”
“Anh không đứng về phía bọn họ.”
Đối diện với lời chỉ trích của Tằng Vãn Ca, Ứng Hào nhíu mày càng chặt: “Anh là phân tích sự việc, không nhằm vào cá nhân. Hơn nữa em thực sự không đi ra ngoài, bọn họ nói em vài câu thì có sao đâu?”
“Em cũng có thể đi ra ngoài…”
“Em không có dị năng, đi ra ngoài cũng chỉ làm vướng chân mà thôi!”
“Thế Hứa Nguyên cũng không có dị năng đó thôi, Dư Song cũng không có dị năng, tại sao bọn họ lại có thể đi ra ngoài?”
“Họ khác em. Hứa Nguyên là đàn ông. Dư Song trước tận thế đã tập luyện phòng thân thuật, sẽ không làm chúng ta vướng chân.”
Trước những câu hỏi dồn dập của Tằng Vãn Ca, Ứng Hào trả lời trơn tru như một cỗ máy không cảm xúc. Tằng Vãn Ca nhất thời không nói sao cho phải, nước mắt lưng tròng: “Cho nên, nói cho cùng, anh vẫn là chê em không có dị năng, không giúp được gì cho anh đúng không?”
“Anh không có ý đó.”
Ứng Hào nhẹ nhàng thở dài: “Anh khi nào chê em? Nếu thật sự chê em, anh đã sớm đưa Nhiễm Niệm và bọn họ rời đi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-105-tu-vi-tuyet-vong.html.]
“Anh chỉ cảm thấy, em ở trong biệt thự không làm việc gì nặng nhọc, thì nấu cơm ngon một chút, đáp ứng nhu cầu của mọi người, đó cũng là chuyện hợp lý. Dù sao mọi người đi ra ngoài mỗi lần đều là thập tử nhất sinh.”
“Em nhìn Nhiễm Niệm xem, bụng cô ấy đã to rồi, vẫn phải đi theo chúng ta. Em phải biết, cô sấy ơ sẩy một chút là dễ dàng một t.h.i t.h.ể hai mạng.”
“Cho nên, anh bảo em xin lỗi có sai sao?”
Lời nói nghe qua thì có vẻ rất có lý.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn hoàn toàn chỉ đang ngụy biện.
Rõ ràng trước đó đồ ăn trong biệt thự đủ cho hai người họ ăn được hai tháng, chính Ứng Hào là người tự ý chạy ra ngoài đón Nhiễm Niệm và đám người về, dẫn đến đồ ăn nhanh chóng cạn kiệt. Trong hoàn cảnh đó, Nhiễm Niệm và bọn họ đi ra ngoài tìm đồ ăn chẳng phải là điều nên làm sao?
Hơn nữa, Ứng Hào là vị hôn phu của Tằng Vãn Ca, cũng là nam chủ nhân của biệt thự này. Bảo vệ sự an toàn cho biệt thự là lẽ đương nhiên, bảo vệ an toàn cho vị hôn thê của mình cũng là lẽ đương nhiên. Làm sao hắn có thể nói ra những lời như "nếu không có bọn họ, em đã không thể ở trong biệt thự đến ngày hôm nay" được?
Câu nói đó hoàn toàn đứng về phía Nhiễm Niệm và đám người kia, gạt Tằng Vãn Ca ra ngoài.
Trên mặt Nhiễm Niệm hiện lên vài phần đắc ý, nhưng nghĩ đến gì đó, cô ta lập tức cúi đầu. Còn Dư Song thì lộ rõ vẻ vui sướng, cô ta khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Hứa Nguyên và Kỳ Vệ, rồi mới chậm rãi nói: “Anh Ứng, anh đừng nóng giận. Có lẽ chị dâu gần đây tâm trạng không được tốt lắm, anh đừng trách chị ấy. Nấu cơm cho nhiều người như vậy, quả thật là hơi mệt chút…”
“Cô ta mệt? Tôi không mệt sao? Tôi mỗi lần ra ngoài đối mặt với biết bao nhiêu tang thi, chỉ cần sơ sẩy một chút là dễ bị cào bị thương, ngày nào cũng sống trong lo lắng. Cô ta ở nhà làm gì? Chỉ là nấu cơm thôi mà còn làm không xong.”
Ứng Hào lập tức bực bội: “Nói em vài câu đã nổi khùng, em sao lại không biết điều đến thế?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Lúc này, họ đương nhiên phải thể hiện sự rộng lượng để làm nổi bật Tằng Vãn Ca ương ngạnh, không hiểu chuyện. Thế là Dư Song lại nói thêm: “Thôi anh Ứng, có lẽ chị dâu cũng là lo cho anh…”
“Cô ấy lo cho tôi thì nên nấu cơm cho đàng hoàng vào.”
Hứa Nguyên: “Không có bột sao gột nên hồ? Thật ra chị dâu nói cũng có lý…”
Lời "khuyên giải" của Hứa Nguyên và đám người chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Ứng Hào càng thêm tức giận: “Có lý gì? Cô ấy có lý gì chứ? Tôi lại không bảo cô ấy đi chết, chỉ bảo cô ấy nấu cơm thôi, có khó đến vậy sao?”
“Cô ấy không phải bảo chúng ta đi hết sao? Vậy thì chúng ta đi! Tôi xem cô ấy có mạnh miệng được bao lâu.”
Lời này vừa thốt ra, trong mắt Nhiễm Niệm lập tức phát sáng vì mừng rỡ. Ba người Dư Song cũng có chút kinh hỉ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu, để chị dâu một mình ở biệt thự, trong nhà lại không có gì ăn…”
“Cô ấy không phải rất giỏi sao?” Trong mắt Ứng Hào lóe lên tia tàn nhẫn: “Vậy thì tôi sẽ xem xem cô ấy không có chúng ta thì còn giỏi được bao lâu.”
Ứng Hào tỏ vẻ quyết tâm, không thể lay chuyển. Kết quả này khiến Nhiễm Niệm và đám người vừa mừng vừa sợ, nhìn nhau nhưng không nói gì.
Tuy nhiên, Tằng Vãn Ca dù sao cũng là vị hôn thê của mình. Ứng Hào tuy hận cô đã làm mất mặt hắn trước bao người, nhưng cũng không muốn thật sự trơ mắt nhìn cô đi tìm chết. Thế là hắn tìm một căn biệt thự khác ở ngay gần đó để chuyển vào. Về việc này, Nhiễm Niệm và đám người tuy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Còn Nhiễm Niệm thì thầm tự cổ vũ bản thân trong lòng.
Đây đã là một khởi đầu tốt rồi.
Cứ theo đà này, có lẽ không lâu nữa, học trưởng sẽ quên Tằng Vãn Ca và hoàn toàn yêu cô.
Nghĩ đến ánh mắt sâu sắc của học trưởng nhìn mình đầy tình ý, Nhiễm Niệm thoáng chốc đỏ bừng mặt.