“Tằng Vãn Ca, cô làm cái quái gì vậy? Chúng tôi cực khổ liều mạng mang về bao nhiêu đồ ăn, mà cô lại nấu mấy thứ bỏ đi này cho chúng tôi ăn à?”
“Em gái Từ Từ nhà tôi bây giờ đang mang thai ba tháng rồi, mỗi lần ra ngoài tìm đồ đều đi theo chúng tôi. Cô là người lành lặn, tay chân đầy đủ, ngày nào cũng chỉ ở nhà, vậy mà ngay cả một bữa cơm tử tế cũng không làm được?”
“Nói thẳng ra thì, chó ở đầu làng cho nó khúc xương còn nuốt trôi hơn đồ ăn cô nấu.”
“Đây là cái gì, cơm heo à? Cô coi chúng tôi là heo sao? Hay là cô cố tình gây khó dễ cho Nhiễm Niệm, cho cô ấy ăn thứ này?”
Bên trong căn biệt thự sang trọng, tiếng chỉ trích vang lên hết đợt này đến đợt khác. Những lời lẽ nặng nề khiến Tằng Vãn Ca bực tức vô cùng, ngọn lửa giận dữ cứ thế bốc lên.
Cô theo bản năng nhìn sang Ứng Hào bên cạnh mong anh bênh vực, nhưng lại thấy Ứng Hào cũng cau mày nhìn đống thức ăn trên bàn, không hề có ý định đứng ra bảo vệ cô.
Trái tim cô phút chốc nguội lạnh.
Đây là tháng thứ ba của tận thế. Nhiễm Niệm và bạn bè của cô ta đã được Ứng Hào đưa về đây hai tháng rưỡi. Trong suốt thời gian đó, thái độ của Nhiễm Niệm và đám bạn từ biết ơn, lấy lòng ban đầu đã chuyển sang tùy tiện chỉ trích, bắt bẻ.
Chỉ cần có chút không vừa ý là họ lại lấy cớ cô không đi ra ngoài tìm đồ ăn để trách móc. Nhưng khi cô nói muốn đi, họ lại bảo cô là phế vật, chỉ biết vướng chân, không cho cô theo.
Bị đối xử tệ bạc và bắt nạt như vậy, Tằng Vãn Ca hiểu rằng nguyên nhân lớn là do cô không có dị năng.
Đương nhiên, một phần nữa là do Ứng Hào.
Khi những người khác trách cô hết chuyện này đến chuyện kia, anh chưa từng lên tiếng bênh vực cô. Không chỉ vậy, mỗi lần cô bày tỏ sự tủi thân, Ứng Hào đều lấy lý do "em có đi ra ngoài gặp nguy hiểm bao giờ đâu" để cùng Nhiễm Niệm và bạn bè cô ta chỉ trích cô không hiểu chuyện.
Ứng Hào như vậy khiến Tằng Vãn Ca cảm thấy xa lạ, dường như những lời thề hẹn non hẹn biển ngày xưa chỉ là giấc mơ của cô vậy.
Phải chăng tận thế đến khiến con người thay đổi lớn đến thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-104-khong-xin-loi.html.]
Hay là tận thế khiến Ứng Hào chịu áp lực quá lớn, nên anh không thể bảo vệ cô và an ủi cô như trước nữa?
Tằng Vãn Ca không sao hiểu nổi. Cô hít sâu một hơi, đang định nói gì đó, thì Nhiễm Niệm ngồi đối diện đã dịu dàng lên tiếng.
“Thôi mà, mọi người đừng nói nữa. Có lẽ hôm nay chị dâu chỉ là tâm trạng không tốt thôi, làm sao chị ấy cố ý gây khó dễ cho em được chứ?”
Nhiễm Niệm có khuôn mặt ngây thơ vô tội như một đóa hoa trắng nhỏ, vóc dáng mảnh mai, luôn mặc váy trắng, lúc nào cũng trông như không vướng bụi trần. Nhưng liệu có thật sự "không vướng bụi trần" không?
Tằng Vãn Ca trong lòng không đồng ý. Bởi vì mỗi lần đám người kia chỉ trích cô, chỉ một câu nói của Nhiễm Niệm là đủ khiến họ càng được đà lấn tới.
Lần này cũng vậy, Kỳ Vệ ngồi bên trái Nhiễm Niệm lập tức nổi đóa: “Cô ta tâm trạng không tốt là có thể nấu ăn bừa bãi sao? Đồ ăn chúng tôi cực khổ liều mạng mang về để cô ta phá hỏng thế này à?”
Hứa Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Tâm trạng không tốt là có thể làm bậy, thế thì tôi tâm trạng không tốt có được phép không cho cô ta ăn cơm không.”
“Đúng thế.” Dư Song, bạn thân của Nhiễm Niệm, cũng khó chịu nhìn Tằng Vãn Ca: “Gan thì bé tí, cả ngày chỉ biết mỗi việc nấu cơm, thế mà bây giờ nấu cơm cũng không xong. Đội ngũ chúng tôi cần cô để làm gì?”
Lời qua tiếng lại, từng câu từng chữ như đổ tội tày trời lên đầu cô. Nhìn Nhiễm Niệm dùng ánh mắt áy náy nhìn mình, một cơn tức giận không tên từ đáy lòng Tằng Vãn Ca bùng lên.
Cô cuối cùng không chịu nổi nữa, lạnh lùng nhìn Dư Song: “Đây là biệt thự của tôi. Lúc trước tôi không hề cầu xin các người đến đây.”
“Còn nữa, cái mà các người gọi là phá hỏng đồ ăn ấy, là vì đồ ăn các người mang về chỉ có chừng đó thôi! Cứ nghĩ là các người ra ngoài một lần là đủ ăn cả chục ngày nửa tháng à? Miệng các người nhiều như vậy, ngày ăn ba bữa, đòi cái này cái kia. Nếu là trước tận thế, tôi bố thí cho các người cũng được. Nhưng bây giờ là tận thế!”
“Hơn nữa gia vị cũng hết rồi, chuyện này tôi đã nói với các người từ lâu rồi! Tự tìm không thấy gia vị lại đi trách tôi nấu cơm không ngon ăn? Có bản lĩnh thì tự vào bếp mà nấu đi!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tằng Vãn Ca tức giận ném đũa rồi đi thẳng vào phòng. Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lẽo của Ứng Hào từ phía sau vang lên.
“Tằng Vãn Ca, xin lỗi bọn họ đi.”