Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-22 08:51:09
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về nhà, Lê Diệu Nam bỗng cảm thấy cả sảng khoái. Hai tiến cung, một thi đình, một Quỳnh Lâm yến, cảm thấy dập đầu còn nhiều hơn từ tới nay cộng , thật mệt!
hôm nay thu hoạch cũng tệ lắm, rốt cuộc phủi sạch quan hệ với Cảnh Dương hầu phủ và Lê phủ. Lê Diệu Nam vui vẻ cong khoé môi, mới qua nhị môn liền thấy một bóng dáng an tĩnh chờ nơi đó.
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên thật xinh , mặc một xiêm y nguyệt sắc, mặt mày dịu dàng, tựa như bước từ trong tranh.
Lê Diệu Nam ấm áp trong lòng, loại cảm giác chờ đợi thật con m* nó quá , chân bất giác bước nhanh hơn.
“Sao ngươi đây?”
Lâm Dĩ Hiên mỉm : “Tính toán thời gian đúng lúc liền ở đây chờ ngươi về.”
Trương Khải Hiền bĩu môi, hai coi khác tồn tại, ném một câu: “Ta về phòng .” Quay đầu bước . Trong lòng kiên quyết thừa nhận, kỳ thật thực ao ước, biểu phu tuy là song nhi nhưng hai bọn họ cạnh khiến khác cảm thấy trời đất tạo nên, cái loại ấm áp cùng yên tĩnh khiến đỏ mắt.
Lê Diệu Nam mặc kệ , tay vòng qua phu lang, ôm y về phía chính viện, hỏi: “Tên khốn nạn hôm nay ầm ĩ ?”
Lâm Dĩ Hiên lườm một cái, trong lòng chút dở dở , lớn như còn so đo với nhi tử, trả lời: “Tiểu Húc Nhi hôm nay ngoan, thể lên .”
“Phải ?” Lê Diệu Nam kinh hỉ, ngoài miệng kêu tên khốn nạn nhưng thể thật sự thương nhi tử, chính là nhi tử dính , quả thật đáng đánh.
Phu phu hai chuyện nhanh tới chính viện, bàn bày biện đồ ăn chỉnh tề, Lâm Dĩ Hiên ôn hoà : “Ta sợ ngươi ở trong cung ăn đủ, bảo chuẩn đồ ăn cho ngươi, chỗ biểu ca cũng .”
Lê Diệu Nam sờ sờ bụng cảm thấy đúng là đói, trong cung quy củ lễ nghi nghiêm ngặt thể ăn cái gì.
“Cùng ăn .” Lê Diệu Nam kéo phu lang xuống.
Lâm Dĩ Hiên cong môi nhẹ, chậm rãi xuống bên cạnh , kỳ thật ăn , nhưng đối với ý của phu quân, y cự tuyệt.
Lê Diệu Nam ăn phu lang mỉm bên cạnh, chỉ thấy cuộc đời đủ , nhi tử, lão bà, còn quan, đời ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ, phụ nữ hiện đại thể hiền lành săn sóc như phu lang.
Lâm Dĩ Hiên tuỳ ý ăn vài miếng sai ôm nhi tử đến. Hiện giờ thời tiết ấm dần, Tiểu Húc Nhi mặc quá dày, thấy đa * liền giang hai tay a a a đòi ôm.
(*đa : một cách gọi cha khác, tác giả dùng để phân biệt với 2 nam chính)
Trong lòng Lê Diệu Nam chua một trận, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, ngừng tự với , ôm tôn ôm tử.
Lâm Dĩ Hiên vẫy lui bà vú, liếc Lê Diệu Nam một cái, nhịn ý trong lòng, múc chút canh bàn đút cho Tiểu Húc Nhi.
Lê Diệu Nam mở to hai mắt qua, hiếu kỳ hỏi: “Nó thể ăn?”
Lâm Dĩ Hiên khẽ gật đầu, dịu dàng : “Húc Nhi chín tháng , thể ăn chút cơm canh.”
Lê Diệu Nam vẫn luôn ngạc nhiên, chỉ thấy Tiểu Húc Nhi nếm hương vị, cái miệng nhỏ chép chép, ăn xong ngừng xung quanh, a a a nữa.
“Quỷ tham ăn.” Lâm Dĩ Hiên điểm nhẹ đầu nhi tử, ánh mắt càng thêm nhu hoà, đút cho nhi tử một ít canh, thấy nó ăn cũng nhiều liền mặc kệ nó giương nanh múa vuốt, kiên quyết đút thêm nữa.
Tiểu Húc Nhi uỷ khuất bĩu môi, Lâm Dĩ Hiên đưa cho nó một cái cửu liên . Mặc dù hiện tại Tiểu Húc Nhi chơi nhưng tiếng cửu liên va chạm Tiểu Húc Nhi khanh khách ngừng, chốc lát đa dời lực chú ý.
Lê Diệu Nam ăn cơm xong, hai trở về phòng ngủ, Lâm Dĩ Hiên đặt Tiểu Húc Nhi lên giường, để nó tự chơi, Lê Diệu Nam nhàn rỗi xuống, kể chuyện hôm nay xảy ở Quỳnh Lâm yến.
Lâm Dĩ Hiên cúi đầu, thầm kêu một tiếng may mắn trong lòng, phu quân tính cừu hận của Lục hoàng tử lên đầu Cảnh Dương hầu phủ. như mãi cũng , xem động tác của y nên nhanh hơn, kỳ thật tính kế Lục hoàng tử khó, khó ở chỗ một là giữ bí mật, hai là trích Thái tử , nếu chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ phát tác, chỉ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Lâm Dĩ Hiên trầm tư một khắc, do dự : “Biện đại nhân là Ngự tiền Đại học sĩ, ông ở Hàn Lâm Viện mấy chục năm, ngươi…”
“Không ngại!” Lê Diệu Nam mấy để ý : “Ta định mấy ngày nay tiếp tục bản thảo, Hàn Lâm Viện là thanh thuỷ nha môn, tính kế đến đầu , nhiều nhất chính là đối xử lạnh nhạt, chịu đựng một thời gian là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/chuong-72.html.]
Lâm Dĩ Hiên ngẫm cũng thấy đạo lý, Hàn Lâm Viện ngay cả phạm sai lầm cũng coi là tội lớn, ngoài đáng vì thế mà hạ mũ, chịu đựng một năm rưỡi liền thể xuất đầu. Còn bên Liêm Quận vương lẽ liên hệ nhiều hơn, dùng bản thảo Thượng cổ diễn nghĩa của phu quân thường thường xoát tồn tại cảm mặt Hoàng Thượng, cho dù thể diện Thánh, chỉ cần Hoàng Thượng nhớ kỹ , cũng sẽ ngày nổi danh.
Ngày hôm , Lê Diệu Nam ở nhà chợt , trong cung hạ chỉ tứ hôn, Hoàng Thượng khâm điểm Lý Minh Chương Phò mã. Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt vô cùng, dân chúng truyền lưu một đoạn giai thoại, Trạng nguyên lang phối Thiên gia Công chúa, là lang tài nữ mạo ông trời tác hợp ?
Giữa đám kim khoa Tiến sĩ, tiếc hận, càng vui sướng khi khác gặp hoạ, Lý Minh Chương chiếm đầu danh Trạng nguyên thì thế nào, còn chỉ một cái Phò mã thôi .
Lê Diệu Nam cảm khái, đáng tiếc Lý Minh Chương tài hoa, nhưng đối với quyết định của , Lê Diệu Nam cũng thể lý giải, hài tử xuất từ đại gia tộc mấy thể hưởng thụ tự do, từ ngày bọn họ sinh , mang một tầng gông xiềng.
Lê Diệu Nam kỳ thật may mắn, Mã Ngọc Liên việc để cưới một phu lang , lên phòng khách, xuống trù phòng, đánh cực phẩm, còn thông tuệ tuyệt vời, chỉ kiếm tiền nuôi gia đình, còn giúp chủ ý, phu lang như tìm nơi nào!
Lê Diệu Nam cảm thấy quả thật may mắn, nếu cưới một tiểu thư khuê các thì xin thứ cho kẻ bất tài, nữ nhân cổ đại dám coi thường, đại bộ phận còn ánh mắt thiển cận, cưới một cái cản trở tiền đồ về, . Dù , khi cưới song phương thể gặp mặt, cưới dựa vận khí.
Phu phu hai ăn xong cơm trưa, Lê Diệu Nam trong lúc rảnh rỗi, triều đình phái quan đại khái nửa tháng nữa, vì thế dẫn theo hài tử cùng phu lang đến nhà nhạc mẫu. Hắn , tiểu phu lang nhà nhớ bà.
Lâm Dĩ Hiên thật ngọt ngào, nhà khác vô luận song nhi nữ nhi xuất giá, về nhà nương quá thường xuyên sẽ khiến phu gia vui. Lê Diệu Nam bao dung y cảm động, càng y thấy may mắn, kiếp thể gả cho phu quân thê, nhất định là phúc khí y tu luyện mấy đời.
Nhà Lâm mẫu cách Lê phủ xa, qua hai con đường là đến. Phu phu hai cũng xe ngựa mà bộ, Lê Diệu Nam ôm Tiểu Húc Nhi, Lâm Dĩ Hiên bên cạnh , dọc đường hấp dẫn chú ý ít , một nhà ba thật hạnh phúc.
Tiểu Húc Nhi khó khi để phụ ôm, thể là do đầu tiên dạo phố, đầu nhỏ hết đông tây, thấy cái diều xinh liền a a a nắm. Cảnh trí đường khiến nó thấy mới lạ, chốc lát xem nơi , chốc lát nơi nọ, tuy nhưng thấy đồ vật thích thì sẽ cao hứng cựa quậy trong n.g.ự.c Lê Diệu Nam, đầu còn ngừng lắc lư, khiến ít ao ước chết, là hài tử nhà ai mà đáng yêu như .
Lê Diệu Nam chọn mua một ít đồ chơi vô hại cho hài tử, Tiểu Húc Nhi hưng phấn, hai móng vuốt cầm đồ chơi liền buông tay, cẩn thận đánh rơi xuống đất sẽ a a, chỉ cho phụ để nhặt, cả một đường đều là hầu của nó.
“Lê .”
Lê Diệu Nam xa xa thấy một tiếng kêu to, ngẩng đầu liền thấy là Chu Tiềm, tay mang theo đồ vật, bộ dáng đang hồi phủ.
“Chu .” Lê Diệu Nam hướng gật đầu mỉm . Nhân tình mấy ngày của Chu Tiềm, còn ghi tạc trong lòng, chẳng qua Ngự sử phủ thật sự tiện đăng môn, hôm nay thể gặp gỡ cao hứng.
“Vị hẳn là tẩu phu nhân cùng lệnh lang .” Chu Tiềm chắp tay hành lễ, trong mắt lộ vài phần ao ước, còn vài phần tò mò, nghĩ tới Thám hoa lang đại danh đỉnh đỉnh thế mà là một vị từ phụ, nhưng cũng bởi mà ấn tượng của đối với Lê Diệu Nam càng tăng một bậc.
“Chu công tử.” Lâm Dĩ Hiên mỉm đáp lễ, đầu về phía phu quân, : “Để ôm .”
Lê Diệu Nam thấy Húc Nhi giương nanh múa vuốt, ôm nó khẳng định cách nào chuyện, nghĩ nghĩ đưa hài tử cho phu lang, dặn dò: “Nếu mệt, để cho hạ nhân hỗ trợ, tên khốn kiếp nhẹ .”
Lâm Dĩ Hiên lườm một cái, nào phụ như , ngoài còn ở đây thể gọi nhi tử là tên khốn kiếp.
Chu Tiềm nhịn phì tiếng, vẻ lo lắng mặt tựa hồ cũng bởi đối thoại của phu phu hai mà gió thổi bay.
Lê Diệu Nam nghẹn một chút, cũng là nhi tử đau đầu, dọc đường đều gây sức ép ngừng, rõ ràng lộ trình hai khắc bọn họ đến một canh giờ, mà vẫn đến nửa đường.
“Các ngươi tán gẫu , mang hài tử Tụ Bảo trai.” Lâm Dĩ Hiên , ôn hoà hữu lễ, để gian cho bọn họ chuyện.
“Tẩu phu nhân thật .” Chu Tiềm thu tươi , nghiêm túc đánh giá bạn mặt, sâu nơi đáy mắt dã vọng ngay cả bản cũng . Mặc dù tham gia Quỳnh Lâm yến nhưng khi chuyện về Lê Diệu Nam, cảm thấy mắt giống như mở một con đường mới.
Lê Diệu Nam nhếch môi: “Ta , thể lấy phu lang là phúc đức ba đời của .”
Chu Tiềm thấy nghiêm túc, trong lòng tư vị tạp trần, cũng một ít vui mừng, chỉ hy vọng Thám hoa lang thể duy trì đổi, dù phu lang là một song nhi, theo thời gian trôi… Sắc mặt Chu Tiềm ảm đạm, sinh mẫu của cũng là một vị song nhi.
“Còn chúc mừng Lê hôm qua đại xuất phong đầu.” Thu cảm xúc trong lòng, Chu Tiềm chúc mừng.
Lê Diệu Nam : “Đó cũng nhờ Chu nhắc nhở, vốn còn tìm ngươi, chính là quý phủ… Hôm nay gặp gỡ lúc, ngày khác mời ngươi uống rượu, Chu khi nào rảnh rỗi?”
Lê Diệu Nam hết câu, Chu Tiềm hiểu ý , nhà quả thật tiện đăng môn, nhiều năm như cũng chỉ Văn Uyên và Lê Diệu Nam từng sợ hãi lão tử .
Chu Tiềm suy nghĩ một lát: “Ba ngày , lúc ba ngày Văn Uyên cũng nhàn rỗi.”
“Được!”