Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-11-22 08:42:46
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Diệu Nam lúc thật đúng là chuyện vội, tiền viện, lạnh lùng tiểu tư yên bên trong, Lê Diệu Nam cố nén giận trong lòng, kiên quyết chịu thừa nhận đây là đang giận chó đánh mèo.
“Cô… cô gia.” Tiểu tư chà xát tay, vẻ mặt cực kỳ bất an, hiển nhiên chuyện công tử nhà sinh non ngoài nhắc tới khi đến Lê trạch.
Lê Diệu Nam mặt đổi sắc, tiểu tư nhận , từng tới Lê trạch vài , đúng là tuỳ tùng bên Lâm Trí Viễn, Lê Diệu Nam thầm hận vì đến sớm hai ngày.
Thấy sắc mặt cô gia , Lâm Hoa thầm kêu một tiếng tệ thật, vội vàng : “Thiếu gia phu nhân phái đến Dương Châu, vội vàng sai tiểu nhân chạy tới, ai đuổi kịp, vẫn là muộn hai ngày, thỉnh cô gia chuộc tội.”
“Nói , xảy chuyện gì?” Lê Diệu Nam nhàn nhạt , thu tức giận trong lòng, rốt cuộc vẫn nhớ tới đại cữu ca, nếu sợ Lâm Dĩ Hiên an lòng.
Lâm Hoa nhẹ nhàng thở , cô gia đồng ý hỏi là : “Hồi cô gia, thiếu gia ngã ngựa ở khu vực săn b.ắ.n Tây sơn, hiện đang ở Tây Sơn dưỡng thương, bởi vì sợ cửu thiếu gia lo lắng nên sai tiểu nhân đưa thư đến, là các ngài liền .”
Lâm Hoa xong, lấy từ trong n.g.ự.c một phong thư thật dày, Lê Diệu Nam mở , chỉ : “Thiếu gia nhà ngươi thế nào?”
Lâm Hoa cẩn thận châm chước một chút, nhỏ giọng : “Thiếu gia gì trở ngại, hết thảy đều , chẳng qua hôn sự bên Nguyên gia tựa hồ chút vấn đề.”
Lê Diệu Nam nháy mắt hiểu rõ, đại cữu ca gãy chân khẳng định ít mờ ám, còn nhớ rõ Lâm Dĩ Hiên từng nhắc tới nữ nhân Nguyên gia , đang lo lắng biện pháp giải trừ hôn ước. Đại cữu ca chiêu , những bảo mặt mũi nhà thể đắc tội khác, chỉ uỷ khuất hài nhi của , vì thế mà sinh sớm một tháng.
Lê Diệu Nam cho an bài Lâm Hoa nghỉ ngơi, lúc mới xoay chính phòng, đến cửa phòng ngủ, bước chân dừng một chút, chỉ tiểu nha : “Chủ tử nhà ngươi dậy ?”
“Hồi cô gia, công tử tỉnh, đang ngóng trông ngài đây.” Xuân Tiêm kinh ngạc vui mừng, cô gia và công tử nháo mâu thuẫn, nàng phát hiện , chỉ là thấy cô gia vẫn quan tâm công tử nhà như , mỗi ngày đều đến xem vài , lúc mới sốt ruột như .
Lê Diệu Nam gật đầu, đưa thư cho cô: “Mang cho công tử các ngươi .”
Xuân Tiêm sửng sốt: “Cô gia ?”
“Ta …” Chưa hết câu thấy Lâm Dĩ Hiên vén rèm lên, cố hết sức bám khung cửa, hai mắt đỏ bừng .
“Ngươi ?” Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng chút tức giận, y vẫn yêu quý bản , mắt vài hạ nhân bên cạnh, tức giận : “Các ngươi hầu hạ chủ tử thế , còn mau dìu y .”
“Phu quân, nhớ ngươi.” Lâm Dĩ Hiên u oán , nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Lê Diệu Nam cách, trong lòng chút phát sầu, đây lúc Lâm Dĩ Hiên thanh tỉnh chính là sợ cái . Vốn còn lạnh lùng với y ba ngày nhưng Lê Diệu Nam dự cảm, thấy mặt tiểu phu lang , tính toán của chỉ sợ dùng .
“Phu quân, sai .” Lâm Dĩ Hiên tội nghiệp , tuy vài phần là giả trang nhưng tình cảm cũng là chân tâm thực lòng, y thích như bây giờ, y thích trong mắt Lê Diệu Nam y, cũng thích Lê Diệu Nam trân trọng cùng quan tâm y.
“Ngươi cứ phòng nghỉ ngơi .” Lê Diệu Nam thấy Lâm Dĩ Hiên đến cố hết sức, sắc mặt còn chút tái nhợt, trong lòng căng thẳng, cũng bắt đầu lo lắng.
“Phu quân đây, liền .” Lâm Dĩ Hiên động, giữa trán toát nhẹ mồ hôi, trong mắt kiên trì, quật cường, cũng tuyệt thoả hiệp.
Ta khinh! Lê Diệu Nam quả thực mắng trời, trong lòng thật sự bất đắc dĩ, dù rõ Lâm Dĩ Hiên là khổ nhục kế cũng cam tâm tình nguyện trúng kế, hung hăng trừng y: “Biết sai ?”
“Biết.” Lâm Dĩ Hiên ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ nhạt, y phu quân vẫn thương .
Lê Diệu Nam tức đến khó thở, Lâm Dĩ Hiên mới xong, ôm lên, cao giọng rống giận: “Biết còn thương tiếc bản !”
Nghe thấy Lê Diệu Nam tức giận mắng, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy mỹ mãn, trong lòng ngược yên xuống, chơi trong n.g.ự.c Lê Diệu Nam, tuỳ ý đặt lên giường, vươn tay bắt lấy góc áo Lê Diệu Nam buông, thần tình đều là ỷ .
Lê Diệu Nam thấy thế còn thể gì, chỉ thể ném thư cho y, bực : “Tự .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/chuong-40.html.]
Lâm Dĩ Hiên thật cẩn thận liếc , thấy Lê Diệu Nam dấu hiệu tức giận, lúc mới mở phong thư . Sau khi xem xong, đầu rủ rõ thấp, mắt nhi tử bên cạnh khuôn mặt nhỏ thoáng nảy nở, trong lòng mềm mại, y thật sự sai.
Thì ca ca ngã ngựa ở Tây Sơn là sự thật, chẳng qua nghiêm trọng như , hiện giờ đang dưỡng thương ở Tây Sơn.
***
Vừa lúc Cảnh Dương hầu phủ và Nguyên gia đều đang bức hôn, liền rõ ràng tương kế tựu kế, mua đại phu tuyên bố thương thế của nghiêm trọng, thể nổi nữa. Mặc dù là đích tử tam phòng của Cảnh Dương hầu phủ nhưng cũng bản lĩnh bắt ngự y xa một chuyến, như thế cũng sợ vạch trần.
Vốn ca ca tính toán lấy việc bản trọng thương cớ thương nghị từ hôn với Nguyên gia, như cũng thể bảo tồn mặt mũi nữ phương, hai bên cũng mất hoà khí. Ai , bên tin gãy chân truyền , còn kịp hành động, Nguyên gia bên thể chờ đợi mà tới cửa yêu cầu giải trừ hôn ước.
Vì việc , Lâm mẫu tức giận đến hung hăng náo loạn một hồi, lúc đính hôn chính là Nguyên gia, hiện giờ nhi tử xảy chuyện, chạy nhanh nhất cũng là Nguyên gia, nếu nhi tử ngã gãy chân, bà còn thật Nguyên gia là hạng như .
Lâm mẫu hận Cảnh Dương hầu phủ đến tận xương cốt, tiểu nhi tử gả xa tha hương, trưởng tử tức thì bọn họ hại, cửa hôn sự Nguyên gia nếu Cảnh Dương hầu phủ tác hợp, bà vô luận thế nào cũng sẽ đáp ứng. Đừng Nguyên gia bao nhiêu , chỉ một cái ngoại gia của Hoàng đế liền đủ để nàng loại cô nương Nguyên gia ngoài.
Lâm Trí Viễn kỳ thật cũng còn gì để , tuy tin lời nhưng rốt cuộc vẫn đành lòng, dù từ hôn đối với nữ phương mà ảnh hưởng lớn, khiến vẫn luôn băn khoăn, cho nên mới kéo dài tới hiện tại. Hắn còn dùng cớ thương thế quá nặng để lui hôn, như mặt mũi hai bên đều , nghĩ rằng nữ phương so với còn sốt ruột hơn.
Nếu từ năm ngoái khi chuyện với xong, sinh hoài nghi đối với hầu phủ và Nguyên gia, thì sự tình , liền thất vọng, trong lòng nhịn bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà , vững áp lực của hai bên thật sự cưới nữ nhân Nguyên gia, bằng , tiểu biểu đau lòng, tương lai chỉ sợ gia đình cũng yên.
Lúc cũng bởi vì ở Tây Sơn mới Lâm mẫu đưa đồ đến Dương Châu, từ nhỏ thông tuệ, tin xong vội vàng phái tiểu tư đây, rõ ràng chuyện với bọn họ, chỉ sợ lo lắng.
***
Mà trong thư ca ca còn , định thương thế khỏi liền tòng quân, Nguyên gia từ hôn chính là một lý do thật , chỉ cần bản kiên trì, Cảnh Dương hầu phủ cũng thể ngăn trở, một nữa dùng hôn ước trói chặt tuyệt khả năng, dù chính là một đáng thương từ hôn, thương tâm xa chiến trường cũng thể hiểu .
Chỉ duy nhất xin mẫu , bởi vì sợ mẫu để lộ, đó cũng với mẫu , về rời xa kinh thành. Lâm Trí Viễn dặn dò trong thư, bảo khi lên kinh thì hiếu kính mẫu , sẽ cố gắng giành quân công ở chiến trường, sẽ để tuỳ ý khi nhục lợi dụng, cũng sẽ chỗ dựa cho mẫu và .
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng thở , y tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho ca ca, kinh thành cái chỗ xoáy nước vẫn là nhanh chóng rời mới . Ca ca ở kinh thành chút danh vọng, chắc chắn là đối tượng mượn sức khắp nơi, nếu Nguyên gia cũng coi trọng . Ca ca dễ là đích tử tam phòng của Cảnh Dương hầu phủ, kỳ thật lão gia tam phòng chỉ là một viên ngoại lang ngũ phẩm, cũng là tiền đồ nhất, phụ bọn họ sớm muộn cũng một ngày c.h.ế.t giường nữ nhân.
Cảnh Dương hầu phủ tổng cộng ba phòng, tổ mẫu thủ đoạn mãnh liệt, thật sự cho tổ phụ thứ tử. Cả đại phòng và nhị phòng cộng , hiện giờ bốn tử năm nữ, phụ y ngược , ngoài y và ca ca, thứ xuất nữ nhi bốn, thứ xuất nhi tử còn ba, thể chính thể sinh nhất ở Cảnh Dương hầu phủ, y và ca ca cũng nhiều ít coi trọng, mẫu gả cho ông thật sự là xui xẻo tám đời.
Mà một phụ vô năng như thế, tại Cảnh Dương hầu phủ thì thế nào, bọn họ bất luận thế lực tiền bạc gì, sẽ dễ dàng vứt bỏ, đó là lý thường. Đời , y nhất định sẽ để những sự tình thoải mái đó phát sinh, chắc chắn sẽ để mẫu và ca ca an một đời.
Lâm Dĩ Hiên khẽ nở nụ , giải quyết hôn sự của Nguyên gia, giữa tiểu biểu và ca ca cũng thuận lợi hơn nhiều, kỳ thật y chờ mong ngày tiểu biểu tẩu tử của .
mà…. Lâm Dĩ Hiên đưa thư cho Lê Diệu Nam, yêu thương nhi tử bên , nghĩ sợ, nguy hiểm thật, chỉ thiếu một chút y liền gây sai lầm lớn.
Lê Diệu Nam sớm đoán đại khái, lúc thư cũng gì ngạc nhiên, vốn răn dạy Lâm Dĩ Hiên vài câu nhưng sang chỉ thấy y cúi đầu một bộ dạy dỗ thấy buồn , trách cứ thế nào cũng nên lời, chỉ thể thở dài một tiếng, khuôn mặt vẻ mệt mỏi của y, bất đắc dĩ : “Ngủ .”
Lâm Dĩ Hiên kinh ngạc, cắn chặt môi, mở to mắt thẳng Lê Diệu Nam, ?
Lê Diệu Nam thật sự đau lòng, chỉ Lâm Dĩ Hiên nhớ kỹ, từng tưởng y bất an như thế, giọng cực kỳ nhu hoà : “Ngươi mệt , ngủ một lát , sẽ ở chỗ với ngươi.”
“Thật sự?” Lâm Dĩ Hiên trừng mắt, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một rặng mây hồng.
Lê Diệu Nam gật đầu, : “Ta cam đoan giữ lời.”
Lâm Dĩ Hiên lúc mới mỉm tiến mộng , trong lúc ngủ mơ y còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Diệu Nam như sợ mất.
Lê Diệu Nam thế nào, chỉ thể mặc y, tự nhiên xuống mép giường, đặt nhi tử trong cùng, vươn tay ôm cả phụ tử, trong lòng tự hỏi, đến tột cùng nên lấy tên gì cho nhi tử mới . Từ khi Lâm Dĩ Hiên mang thai, cả ngày lật sách tìm tên, mãi cho đến khi hài tử sinh vẫn xác định .
Lê Diệu Nam ảo não, cho tới bây giờ cũng thì đặt tên cũng là một chuyện khó khăn như .