Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-11-22 09:15:49
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian bay nhanh, đảo mắt qua ba năm.
Lê Diệu Nam mới chỉnh đốn Thông chính ti, cải cách bộ điều lệ chế độ. Tất cả tấu chương đều phân loại, ghi rõ trọng điểm của từng cái, dựa theo thứ tự quan trọng mà trình lên Ngự tiền. Như chỉ tiết kiệm thời gian của , cũng tiết kiệm thời gian của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương chỉ cần xem trọng điểm, bớt việc cũng sẽ sơ hở.
Lê Diệu Nam vẫn luôn hiểu, rõ ràng sự tình đơn giản, tại lúc đại thần thượng chiết tử quanh quanh co co, một đại thiên văn chương màu mè rực rỡ khiến xem hoa cả mắt. Khó trách đời đều Hoàng Thượng là cái nghề mệt nhất đời, thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, tuyệt đối là mệt vì phê duyệt công văn.
Sau khi Thông chính ti cải cách, Hoàng đế long tâm đại duyệt, lúc đến tối mới xem xong tấu chương, hiện giờ chỉ cần một buổi chiều, Lê ái khanh thật sự là hiểu sâu đến trong lòng trẫm.
Hoàng đế thêm thời gian rảnh rỗi, tâm tình tất nhiên là hơn. Gạt qua mấy chuyện sốt ruột trong triều, ông cũng thời gian phẩm , tìm phi tử trong hậu cung lăn giường. Đừng Hoàng Thượng lớn tuổi, thực tế vẫn long tinh hổ mãnh, tháng mới thêm một vị Hoàng tử nữa đấy, đây đều là công lao của Lê ái khanh nha.
Vì thế, Hoàng Thượng cao hứng, tuyệt bút vung lên, đến lúc Lê Diệu Nam mãn kỳ, thăng nhiệm thành Nội các Học sĩ.
Chỉ đáng thương Lê Diệu Nam mới thoải mái mấy tháng, lập tức đổi cảnh, tiếp tục những tháng ngày mệt c.h.ế.t mệt sống. tóm , thể thăng chức thì vẫn vui. Ba mươi lăm tuổi tiến Nội các, từ xưa đến nay vốn vô cùng ít, vui sướng cho , phận của Lê gia triệt để biến thành dòng dõi thư hương.
Cảnh Dương hầu phủ cùng với Lê phủ ở Dương Châu chỉ thể xa xa mà , bao giờ nghĩ tới dịu mối quan hệ, vấn đề là Lê Diệu Nam cẩn thận, giáp mặt sẽ trở mặt, nhưng lưng xuống tay hề lưu tình, căn bản cho bọn họ bất luận cơ hội nào.
Dần dà, xem cũng hiểu , Lê đại nhân quả thật “đại công vô tư”.
Trên triều đình, Lê Diệu Nam một đường định, nắm chặt Hoàng Thượng tha, chuyện lấy Hoàng Thượng chủ, gặp khác chèn ép gây khó xử, thời điểm cần nhẫn thì nhẫn, thời điểm cần xuất đầu chút do dự cầu cứu Hoàng Thượng, hiểu tiến lùi, cấp bậc lễ nghĩa, càng cho Hoàng Thượng một loại cảm giác đại thần dựa dẫm, bất giác mà càng thiên vị vài phần.
Thập nhị hoàng tử từ từ hiểu lời lão sư chỉ một núi dựa nghĩa là gì, kiên định mà theo phương châm của lão sư, lo lắng chuyện phụ hoàng sốt ruột, suy tư chuyện phụ hoàng đau đáu, một nhi tử ngoan, ôm chặt đùi phụ hoàng.
Hộ bộ là nơi luyện , Thập nhị hoàng tử dùng hai năm, từ một đứa nhỏ trong suốt ở Hộ bộ, vô hình tiến triều đình, thấy nhưng cũng để xem nhẹ.
Hoàng đế thật vui mừng, Thập nhị trưởng thành, Lê khanh gia dạy quá , kiêu căng nóng nảy, trầm độ, đối với càng thêm hiếu thuận, cái loại thiết phát từ nội tâm , Hoàng Thượng vua một nước đương nhiên thể nhận rõ ràng.
chuyện gì cũng hai mặt, Thập nhị hoàng tử thì quá , Thập tam hoàng tử bên khiến Hoàng Thượng cảm thấy đau đầu.
Thập tam hoàng tử tiến bộ rõ ràng, chỉ học vấn tăng lên, tài ăn cũng lưu loát hơn, lẽ đây là chuyện , nhưng mà, một cái vô liêm sỉ thêm một cái vô liêm sỉ thì bằng gì.
Hoàng đế thật rối rắm, cao hứng nhi tử tiến bộ, bực Thập tam càng ngày càng vô pháp vô thiên, đánh tôn tử đại thần trong triều, đầu còn đến chỗ ông cầu biểu dương, quả thực vương pháp.
đến trách phạt, tình huống nghiêm trọng như , huống chi mỗi chữ Thập tam đều lý.
“Phụ hoàng, tôn tử nhà ông mười tám, mới mười ba, bọn hậu bối luận bàn mà thôi, Lưu Ngự sử đúng là chuyện bé xé to, chính tôn tử vô năng sang trách , một chút phong độ cũng .”
Hoàng Thượng xong nghẹn lời, xem nó cái gì, rõ ràng là đánh mà Thập tam thành hậu bối luận bàn, nhi tử ông cũng miệng lưỡi trơn tru như .
Thập nhị hoàng tử cúi đầu buồn , quả nhiên là gần son thì đỏ gần mực thì đen, đối với tiểu sư cùng Thập tam , cuối cùng cũng cảm nhận bất đắc dĩ của lão sư. may mắn hai tiểu tử việc đúng mực, sẽ xúc phạm đến điểm mấu chốt của phụ hoàng, nếu lão sư mặc kệ, tất nhiên cũng để ý tới nữa.
Hết thảy thoạt như yên , triều đình gió êm sóng lặng, Thái tử giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, thời điểm triều cũng đối chọi gay gắt với nữa.
Hoàng đế thật lòng, đấy mới là Thái tử trong tâm trong mắt ông, nhưng mà, sự thật là như thế ?
Thái tử lui xuống, mấy vị Hoàng tử tranh đấu càng kịch liệt.
Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy Hoàng Thượng đang trêu khỉ, thả một vầng trăng nước, tùy ý các Hoàng tử vớt.
Có lẽ, đây là yên lặng bão táp.
Thái tử lên tiếng trong triều, những hướng về ngược nhiều hơn, nếu bảo Hoàng đế chuẩn ở , Lê Diệu Nam thế nào cũng tin.
Lục hoàng tử phi thứ hai sinh non, Cảnh Dương hầu phủ kiên định mà bên phía Thái tử, Thống lĩnh Cấm quân quan hệ trăm nghìn mối với Thái tử, còn hiểu vấn đề, tin Hoàng Thượng .
***
Tiết tháng bảy nóng bức, Lâm Dĩ Hiên bán băng kiếm khoản lớn, thực hiện nguyện vọng của y bấy lâu nay, kiếm tiền đếm tới tay rút gân.
Không khí triều đình càng ngày càng quỷ dị, yên lặng đến độ rùng . Lê Diệu Nam chỉ về đến nhà, khuôn mặt tươi của phu lang, trong lòng mới thể chân chính gỡ xuống phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/chuong-129.html.]
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên mỉm , năm tháng lưu nhiều dấu vết mặt y.
“Ừ.” Lê Diệu Nam lên tiếng, gắt gao ôm phu lang ngực. Nhiều năm qua như , thể phu lang vẫn mê luyến như .
“Mệt?” Lâm Dĩ Hiện nhẹ , hai tay vòng qua ôm phu quân, y thế nào giúp phu quân thả lỏng tinh thần.
“Không việc gì.” Giọng của Lê Diệu Nam thực mỏi mệt. Khác với lúc ở bên ngoài, chỉ đối mặt với phu lang, mới thể để lộ cảm xúc chân thật của : “Thái tử chỉ sợ là kiềm chế nữa.”
Lâm Dĩ Hiên ngẩn , bật , nắm tay phu quân, để xuống, thì phía , nhẹ nhàng ấn đầu cho : “Thất truyền đến tin tức, Thái tử năm vạn tư binh. Đề đốc Cửu môn, Thống lĩnh Cấm quân hình như đều là của Thái tử.”
Lê Diệu Nam nhạt, nhắm mắt , hưởng thụ phu lang phục vụ, thản nhiên : “Chuyện ma quỷ hết bài tới bài khác, về cần để ý đến nàng .”
Lâm Dĩ Hiên gật đầu, cái gọi là khác nay khác, từ khi Lục hoàng tử phi sinh non, Cảnh Dương hầu phủ lực khuynh hướng Thái tử, Lâm Tĩnh Như núi dựa, tâm tư lo lắng vô cùng cũng bắt đầu lung lay. Thái tử đăng cơ, ít nhất nàng thể một cái phi vị, nhi tử của nàng tương lai cũng khả năng vấn đỉnh đại vị. Nếu bắt nhược điểm của nàng, chừng song phương sớm xé rách mặt.
Lâm Dĩ Hiên nhếch môi: “Yên tâm , tin nàng , chỉ cần nàng ngọt vài câu, đỡ cho ngươi ở trong triều gây khó dễ.”
Lê Diệu Nam thoải mái nở nụ , phu lang nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng phu lang khẳng định uy h.i.ế.p , nếu Lâm Trắc phi ngoan ngoãn lời.
“Đừng ấn nữa, đây .” Lê Diệu Nam luyến tiếc phu lang vất vả, nắm c.h.ặ.t t.a.y y, để y xuống cạnh .
Lâm Dĩ Hiên lời, chậm rãi xuống, phu quân : “Húc Nhi của chúng trưởng thành, hiện giờ xuất môn khách, nhiều phu nhân đều đánh tiếng với , trúng Húc Nhi nữ tế.”
“Hử?” Lê Diệu Nam hưng trí, cảm thấy gì nhi tử thành thiếu niên .
“Phu nhân Ngự tiền Học sĩ Biện đại nhân, phu nhân Lễ bộ Thượng thư, còn An Nam hầu gia, Trịnh Quốc công gia,…” Lâm Dĩ Hiên liệt kê, Lê Diệu Nam mà trợn mắt há mồm, nghĩ tới nhi tử cư nhiên nổi tiếng như . Chẳng qua nhớ tới Biện đại nhân, liền thấy đau răng, cái lão bất tử da mặt thật dày, lúc còn khó xử ít, hiện giờ kết , mơ.
Lâm Dĩ Hiên tiếp: “Ta đều từ chối đề nghị của bọn họ, Húc Nhi còn nhỏ, cần kết quá sớm.”
Lê Diệu Nam đồng ý, nhi tử của thành mười tám, huống chi hiện tại thế cục định, kết một gia đáng lo, đến lúc đó hối hận cũng kịp.
Phu phu hai chuyện phiếm, tâm tình Lê Diệu Nam cũng hơn, mặt mày nhu hòa của phu lang, phiền muộn trong triều tựa như thành hư .
“Phụ , đa .” Lê Thần ngọt, như con bướm nhỏ bay nhanh từ ngoài cửa , khiến tâm đều mềm nhũn. Hài tử theo ai, từ nhỏ thích .
Lâm Dĩ Hiên vẻ tức giận mà trừng nó.
Lê Thần ngoan ngoãn chạy chậm , tuổi còn nhỏ ý vị đại gia công tử, Lâm Dĩ Hiên giáo dục nó .
Lê Diệu Nam một tay ôm lên Thần Nhi, đặt chân : “Hôm nay ăn ngoan ?”
Lê Thần khanh khách ngừng, tay nhỏ nắm chặt xiêm y phụ : “Có, hôm nay ăn cá chay, còn để dành hai miếng cho phụ đó.”
Lê Diệu Nam thấy trong lòng ấm áp, Thần Nhi nhà đúng là tri kỷ, xoa đầu nó: “Thần Nhi thật ngoan.”
Lê Thần chớp chớp mắt, đấy: “Phu tử , tử nữ nhất định hiếu kính phụ mẫu, tỷ nhất định nhường nhịn yêu thương , Thần Nhi là hài tử ngoan.”
Lê Diệu Nam điểm nhẹ mũi nó: “, Thần Nhi nhà ngoan nhất.”
Lê Thần xoay xoay , trượt từ đùi phụ xuống, nghiêm túc : “Thần Nhi nặng, thể phụ mệt.”
Lê Diệu Nam bật : “Ngươi hài tử , nhiều lý luận như ?”
“Đều là phu tử dạy, Thần Nhi học lắm.” Lê Thần , mặt mày cong cong lấy hết ưu điểm của phu phu hai , bộ dạng trắng nõn khả ái, liền thích.
càng nhiều tiếc hận, Lê Thần là một song nhi.
Lâm Dĩ Hiên thấy trong lòng lên men, quyết định kiếm thêm nhiều tiền, cam đoan Thần Nhi cả đời sinh hoạt áo cơm suy nghĩ.
Lê Diệu Nam để bụng, ngoài nghĩ liên quan đến , chính là sủng Thần Nhi, khiến tất cả mở to hai mắt , song nhi nhà tuyệt đối càng địa vị hơn nhi tử, ai dám ba bốn, đầu tiên chuẩn đắc tội quan nhị phẩm trong triều.