Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-11-22 09:07:54
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở sân của , Lâm Trí Viễn thu thập nốt chỗ đồ còn , chút nào lưu luyến bước khỏi Cảnh Dương hầu phủ.

Vài năm trở về, Cảnh Dương hầu phủ hề biến hoá, vẫn hiển hách như thế, dơ bẩn như thế. Phụ cưới tân phu nhân, đại phòng nhị phòng vẫn đấu đá với , hiện giờ lẽ còn thêm cả tam phòng. Địa vị của thất trong Thái tử phủ củng cố, hiện tại sinh hai nhi tử. Tứ mặc dù là chính phi của Lục hoàng tử, gối ngoại trừ một nữ nhi thì còn ai khác.

Đại bá việc đều thuận lợi, nhị phòng và tam phòng mỗi nhà chiếm một bên.* Thái tử sủng ái thất khiến phụ ngày càng kiêu ngạo, chỉ buồn thế cục rõ ràng đầy nguy ngập, thế mà bọn họ hề tự , thường ngày vẫn diễu võ dương oai như cũ.

(*Chỗ bạn nào hiểu ? Đại bá là đế đảng, nhị phòng là Lục hoàng tử đảng, tam phòng là Thái tử đảng. Nói chung thì đế đảng vẫn an nhất.)

Mong duy nhất của Lâm Trí Viễn là trích , về phần Cảnh Dương hầu phủ sống c.h.ế.t thì liên quan gì đến . Hắn chỉ cảm thấy đáng giá cho mẫu , phụ hoà ly đến một năm cưới tân phu nhân, bộ Cảnh Dương hầu phủ còn một tia dấu vết của mẫu , quả thật trái tim băng giá.

Ngày hôm , kết thúc lâm triều, Lâm Trí Viễn tới Ngự thư phòng cầu kiến, cung kính đưa lên tấu chương từ quan.

Hoàng Thượng nhăn chặt mày, trong lòng vui, Vân Nam mới lấy thắng, lúc chuẩn cho từ quan sẽ các tướng sĩ cảm thấy thế nào: “Lâm đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đúng là thời điểm cống hiến cho quốc gia, vì đột nhiên từ quan?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần năng lực thiếu, kham nổi đại nhâm, thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.” Lâm Trí Viễn mặt mũi trướng đến đỏ bừng, nghẹn, học nổi Lê Diệu Nam xướng tác câu giai, chỉ thể khiến cho thoạt già dặn hơn.

Hoàng Thượng cao hứng, ông ngược chuẩn tấu, vấn đề là tình thế cho phép, nếu một đáp án thích hợp, khó thể công đạo với các tướng sĩ. Lê Diệu Nam đúng là đoán chắc điểm mới dám bảo đại ca dâng tấu từ quan, bằng chẳng là trộm gà thành còn mất nắm gạo.

Lâm Trí Viễn thở cũng dám thở mạnh, đầu tiên đến Ngự thư phòng, trong lòng vẫn căng thẳng, vì mẫu và phu lang, ... liều mạng!

Biểu tình Hoàng Thượng thản nhiên, bất luận hỉ giận: “Lâm đại nhân xuống , hôm nay từ quan, trẫm coi như , Lâm hầu hẳn cũng sẽ đáp ứng.”

“Hoàng Thượng.” Lâm Trí Viễn vẻ mặt bi thiết, ánh mắt kiên định: “Từ xưa trung hiếu khó vẹn cả đôi đường, vi thần chỉ nguyện tá giáp quy điền.”

Hoàng Thượng trầm mặt, những lời lượng tin tức quá lớn: “Lâm đại nhân ý gì?”

Lâm Trí Viễn ngậm miệng , thể cáo hắc trạng với Hoàng Thượng nhưng thể bất kỳ sai lầm nào của Cảnh Dương hầu phủ, nếu chính là bất hiếu, sẽ nghìn chỉ trỏ, thành khẩn : “Hoàng Thượng, phu lang và mẫu của vi thần hiện định cư ở Vân Nam, vi thần chỉ nguyện tá giáp quy điền, rời xa kinh thành.”

Hoàng Thượng trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới: “Ngươi là đại cữu ca của Lê khanh gia.”

Lâm Trí Viễn lau một phen mồ hôi lạnh, nghĩ tới Hoàng Thượng ngay cả cái cũng nhớ rõ, quan hệ giữa Lê khanh gia với Lâm đại nhân quá rõ ràng, cung kính : “Vâng!”

Tâm niệm Hoàng Thượng chuyển, tức giận đến bật , bình tĩnh chằm chằm : “Lê khanh gia xuất chủ ý cho ngươi?”

Lâm Trí Viễn lắp bắp kinh hãi, lưng bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, kiên trì : “Vi thần thật từ quan.”

Hoàng Thượng mặt đổi sắc: “Vậy trẫm duẫn ngươi thì ?”

Lâm Trí Viễn khổ nên lời, trong lòng mắng té tát phu, Hoàng Thượng dễ lừa gạt như , nghĩ nghĩ : “Vi thần chỉ nguyện binh đánh giặc, phụ bọn họ… Vi thần chỉ nguyện trung thành Hoàng Thượng.”

Ánh mắt Hoàng Thượng tối sầm: “Ngươi ngược ăn .”

Lâm Trí Viễn lựa chọn đánh cuộc một phen, nhớ rõ Lê Diệu Nam từng Hoàng Thượng thích lừa, đạo quân thần quý ở chân thành, ánh mắt từ từ trở nên kiên định: “Vi cũng là ăn ngay thật, phu từng qua, chúng là thần tử của Hoàng Thượng, an thủ bổn phận của .”

“Hảo một cái an thủ bổn phận.” Hoàng Thượng chậm rãi nở nụ , lời ông ngược tin tưởng.

Lâm Trí Viễn mới nhẹ nhàng thở , chỉ Hoàng Thượng tiếp: “An thủ bổn phận mà xuất chủ ý cho ngươi, vốn định thăng chức cho thành Án sát ti, hiện giờ thôi .”

Lâm Trí Viễn nghẹn một chút, tâm tình Hoàng Thượng cũng khá hơn nhiều, thấy khác khó chịu, ông liền thoải mái. Chức quan của Lê khanh gia vẫn là từ từ hẵng thăng , cư nhiên dám can đảm nghiền ngẫm thánh tâm, quả thật cho chút giáo huấn.

“Hoàng Thượng thánh minh.” Nhổ vài chữ, Lâm Trí Viễn khó chịu cực kỳ, quan chức của phu vì mà thất bại.

Hoàng Thượng cao hứng, thái độ cũng tuỳ ý hơn: “Nói , Cảnh Dương hầu phủ chuyện gì?”

Lâm Trí Viễn yêu thương mà lo sợ, trong lòng tựa như sóng to gió lớn, bao giờ nghĩ tới Hoàng Thượng thế sủng hạnh phu như thế. Lâm Trí Viễn do dự chút nào, quyết định ăn ngay thật: “Phụ vi thần đình thê tái giá.”

Hoàng Thượng nhíu mày, thản nhiên : “Phụ mẫu môi là chuyện vốn .”

Lâm Trí Viễn đáp đấy: “Thê tử của vi thần là mẫu chủ, tam môi lục sính đều đem phủ, hiện giờ tiểu nhi hai tuổi. Phụ hiếu thuận, mẫu cũng hiếu thuận. Trong trường hợp đó, phụ thứ tử, kế mẫu, mắt sắp đích tử, mẫu thì chỉ một vi thần, vì hiếu thuận mẫu , vi thần chỉ thể cô phụ hảo ý của phụ .”

“Lê khanh gia dạy ngươi ?” Hoàng Thượng thản nhiên hỏi, lời lên y hệt phong cách của Lê Diệu Nam.

Lâm Trí Viễn trầm mặc, cảm thấy áp lực thật lớn, Hoàng Thượng dường như hiểu phu.

Hoàng Thượng bật một tiếng, lời xảo quyệt như , ngoại trừ Lê khanh gia còn ai thể nghĩ : “Nói tình hình Vân Nam gần đây .”

“Vân Nam hết thảy đều , ruộng bậc thang bắt đầu trồng trọt diện, thuế mục thương nghiệp cũng đưa lên, mấy chỗ chiến hậu hiện giờ đang chuẩn trùng kiến. Đệ phu…” Lâm Trí Viễn cắn chặt răng, đánh một hồi trống nâng cao sỹ khí : “Đệ phu ít nhà phú thương theo phe Tuần phủ, đoạt tiền tài ba phần nộp lên quốc khố, năm phần dùng cho kiến thiết, còn hai phần để nha môn, đề phòng bất cứ tình huống nào.”

Cảm xúc của Hoàng Thượng thực phức tạp. Đối với Lê Diệu Nam, ông tin tưởng, nhưng một thần tử đoán tâm tư, ông cảm thấy cao hứng. nghĩ tới chiến sự Vân Nam, nhớ tới lời nhắc nhở lúc của Lê khanh gia, trong lòng ông chút áy náy, thật sâu mà Lâm Trí Viễn: “Được , ngươi xuống , hôm khởi hành nhậm chức, chuyện khác cần để ý tới.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Trí Viễn mừng sợ, chỉ cần báo cho Hoàng Thượng, thể quang minh chính đại cự tuyệt hầu phủ. Sau khi nhậm chức, hết thảy sự tình ở kinh thành còn quan hệ gì với , về ngay cả tai hoạ gì cũng liên luỵ đến .

Hoàng Thượng thở dài một tiếng, thật hiếm khi Cảnh Dương hầu phủ còn một hiểu chuyện. Những năm theo các Hoàng tử lớn lên, thần tử phía rục rịch càng ngày càng thể tưởng tượng nổi, đợi khi ông trăm tuổi, thể yên tâm, Thái tử…

Ông sủng Thái tử như , từ nhỏ cho gã Thái tử vị, cũng là đúng sai, đầu tiên Hoàng Thượng cảm thấy mê mang. Thôi, hiện tại cái xương cốt già còn thể sống vài năm, vẫn là xem .

Cách ngày, thánh chỉ của Hoàng Thượng ban xuống, Lâm Trí Viễn một khắc cũng chậm trễ, lập tức khởi hành trở về Vân Nam. Lúc Cảnh Dương hầu phủ nhận tin tức, cách kinh thành hai mươi dặm, khiến Lâm tam lão gia tức đến giơ chân, mắng to Lâm Trí Viễn bất hiếu.

Sau đó, trong hoàng cung nhanh truyền tiếng gió, dựa theo lời của Lâm Trí Viễn, bất hiếu mẫu , bất hiếu phụ đều là bất hiếu, Lâm đại nhân vì hiếu thuận mẫu , cố ý cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, từ nay về phân rõ giới hạn với Cảnh Dương hầu phủ.

Lời của Lâm Trí Viễn hợp quy củ, nhưng hợp tình hợp lý, bên ngoài thể sai cái gì, dù chính là vì hiếu thuận mẫu mới cầu Hoàng Thượng.

Cảnh Dương hầu phủ tức giận thôi, nhưng mặc kệ bọn họ phẫn hận thế nào, nghiến răng nghiến lợi thế nào, bọn họ vẫn chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt.

Trong lúc giật , Lâm đại lão gia nhớ , từ khi ca tế lên kinh, thanh danh Cảnh Dương hầu phủ một đường tụt dốc, tựa hồ từng một chuyện nào, quả thật là cái đồ chổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/chuong-117.html.]

Mà ngay cả Lâm Trí Viễn cũng ngờ tới Hoàng Thượng sẽ giúp quét sạch cái đuôi, từ nay về triệt triệt để để còn liên hệ gì với Cảnh Dương hầu phủ.

Kỳ thật Hoàng Thượng cũng suy tính. Lâm Trí Viễn là đồ Liên Tướng quân, việc lợi hại, Hoàng Thượng xếp nhân thủ Liên gia quân, Lâm Trí Viễn là thoả đáng nhất. Chỉ cần nắm Lê Diệu Nam trong tay, ông sợ Lâm Trí Viễn lời.

Đạo trị quốc cho cùng cũng chỉ như thế mà thôi. Hoàng Thượng rõ ràng hành động của ông cũng chỉ là theo yêu cầu của Lâm Trí Viễn, chặt đứt đường lui cuối cùng của .

Không ít chê Lâm Trí Viễn ngốc, nhưng mà chỉ cá mới niềm vui của cá. Lâm Trí Viễn vạn phần cảm kích dụng tâm của Hoàng Thượng, phát thệ m.á.u chảy đầu rơi.

Mặc kệ thế nào, Hoàng Thượng đều lợi.

Nếu Lê Diệu Nam chuyện , khẳng định sẽ thầm tán thưởng đại Boss hổ là đại Boss, thuật đế vương vận dụng đến lô hoả thuần thanh, nhớ lúc cũng giống như đại ca, thiếu chút nữa Hoàng Thượng bán mà còn cảm động đến rơi nước mắt.

***

Lâm Trí Viễn phong trần mệt mỏi trở Ích Châu, thấy khung cảnh quen thuộc, thấy nhi tử cùng phu lang, thấy mẫu lệ nóng doanh tròng, trái tim đột nhiên yên hẳn. Chỗ nào an lòng chỗ đó chính là nhà, so với kinh thành sống từ nhỏ đến lớn, Ích Châu càng khiến cảm thấy ấm áp, giống như một gia đình chân chính.

Lâm Cảnh Hoằng chút sợ lạ, hơn một năm gặp phụ , sớm nhớ rõ bộ dáng phụ .

Dương Nghị nhẹ vỗ nhi tử, chỉ Lâm Trí Viễn : “Đây là phụ .”

Lâm Cảnh Hoằng trừng mắt , nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Ngài là hùng ?”

Lâm Trí Viễn ngẩn , nên đáp như thế nào, cũng Lê Diệu Nam, nào da mặt dày mà mèo khen mèo dài đuôi.

“Phì.” Dương Nghị bật , : “Mấy đứa nhà cửu ca cả ngày với Hoằng Nhi phụ hùng đánh thắng đại trận, nếu ngươi thừa nhận, nhi tử sẽ nhận ngươi.”

Lâm Trí Viễn ôm nhi tử lên: “Sau lớn lên phụ sẽ mang ngươi lãnh binh đánh giặc.”

Lâm Cảnh Hoằng khanh khách, giơ lên nắm tay mập mạp: “Ta cũng đại hùng.”

“Tốt! Nhi tử của tương lai nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy.”

Dương Nghị phiếm hồng hốc mắt: “Mau nhà , ngươi mệt mỏi, rửa mặt chải đầu , đồ ăn chuẩn xong .”

“Ngươi vất vả .” Lâm Trí Viễn một tay ôm nhi tử, một tay nắm chặt biểu .

“Không vất cả, chỉ cần ngươi thể an trở về, tuyệt đối vất vả.”

Lâm mẫu mà bực, ho khan hai tiếng, đánh gãy hai triền miên, nhi tử đây là điển hình tức phụ quên nương.

Lâm Trí Viễn hổ, vội vàng thỉnh an Lâm mẫu.

Lâm mẫu lườm một cái, cũng thật sự tức giận. Trải qua chuyện , kích động vì lâu ngày gặp tán bớt , lệ ý trong mắt cũng còn, : “Vào nhà , ở cửa thì cái thể thống gì.”

Dương Nghị hé miệng nhạt, cùng Lâm Trí Viễn một trái một đỡ Lâm mẫu phòng trong. Toàn bộ Lâm phủ bởi vì nam chủ nhân trở mà trở nên sinh khí bừng bừng.

***

Hoa nở hai đoá, mỗi bông một cành.

Thời điểm Lâm Trí Viễn trở về, thánh chỉ của triều đình cũng đến. Lê Diệu Nam lòng đầy buồn bực, vốn tưởng rằng lúc hậu chiến luận công ban thưởng khẳng định sẽ phần của , dù lao tâm lao lực trả giá ít.

Ai … Thánh chỉ luận công ban thưởng tới, nhưng cũng ban cho .

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu , tư Lê Lâm thị hiền lương thục đức, vì nước vì dân… sắc phong tam phẩm Thục nhân, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, một đôi ngọc như ý, một bình hoa lưu ly đế thanh hoa, một lô sứ thanh hạc, một bình phong hỉ thước nghịch mai, hai mươi viên trân châu, khâm thử!”

“Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Dĩ Hiên như lọt sương mù, cung kính tiếp nhận thánh chỉ. Kinh hỉ tới quá mức đột ngột, thể tin, y thế mà Hoàng Thượng sắc phong cáo mệnh.

“Chúc mừng Lê đại nhân.” Thuận công công tươi hỉ, cùng Lê Diệu Nam coi như quen cũ.

“Đa tạ Thuận công công, trong phòng thỉnh.” Lê Diệu Nam nhanh cao hứng lên, khuôn mặt tươi của phu lang, cảm thấy giá trị hơn hết thảy.

Thuận công công phòng, tỉ mỉ kể chuyện trong kinh. Mặc dù luận công ban thưởng phần của Lê đại nhân, nhưng sáng suốt thấy liền Lê đại nhân đạt đế tâm, phu lang cáo mệnh so với còn cao hơn một phẩm, đánh quan hệ hẳn sai.

Lê Diệu Nam xong còn gì để , đại ca thật sự vô dụng, ngay cả Hoàng Thượng cũng lừa dối , còn bán triệt để.

Lâm Dĩ Hiên trộm , lườm phu quân một cái, ngươi cho ai cũng giảo hoạt như ngươi ?

Lê Diệu Nam nhéo nhéo mũi y, cũng chỉ ngươi nghịch ngợm.

Ngày hôm , Lê Diệu Nam đại bãi yến hội ăn mừng. Đối với việc các quan viên khác tỏ vẻ vạn phần hiểu, từng thấy qua vị đại nhân nào, phu lang cáo mệnh cao hứng hơn cả chính thăng quan.

Trở về kinh, Thuận công công còn mang chuyện đùa với Hoàng Thượng, Lê đại nhân yêu thương phu lang, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hoàng Thượng lắc đầu buồn , kỳ thật ông nên đoán , phẩm tính của Lê khanh gia cho tới bây giờ đều giống khác. Lần thăng quan cho , một là Lê khanh gia thăng chức quá nhanh, . Thứ hai là ông Lê khanh gia hồi kinh, lịch lãm bên ngoài thêm vài năm, trở về lúc cho ông dùng, nếu thăng quan, chức vị trong kinh dễ , Lê khanh gia căn cơ nông cạn, tấn chức quá nhanh ở trong kinh bất luận chỗ nào.

Thời gian nhanh chậm trôi , hai năm nay Lê Diệu Nam thống trị Vân Nam thật , thuế thương nghiệp thực thi diện, bạc hàng năm nộp lên quốc khố thể sánh vai với Giang Nam.

Về phần Hoàng đại nhân chướng mắt điều xa, lúc Hoàng đại nhân kích động phát , trải qua một phen cố gắng mới tỉnh táo , phát thệ một vị quan cho Lê đại nhân xem.

Mặt khác, tiền đồ của Lê Hữu Tín, Lê Diệu Nam sớm an bài xong, giúp bình định hết chướng ngại, vô luận tương lai ở Vân Nam, trong vòng năm năm, Lê Hữu Tín sẽ gặp bất cứ phiền toái gì, cũng bất kỳ tai hoạ ngầm nào.

Lê Diệu Nam ẩn ẩn dự cảm, ngày hồi kinh sắp đến.

Loading...