Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:07:34
Lượt xem: 0
Ngày thứ hai đến nha môn, vừa vào cửa đã chướng khí mù mịt. Trong nha môn quan sai ngã trái ngã phải, túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, đánh bạc, còn có người uống rượu vung tay, chỗ nào còn giống nơi làm việc. Lê Diệu Nam hơi nhíu mày.
“Ê! Có người đến.” Một vị hán tử thấy hắn, huých đồng nghiệp bên cạnh.
“Đừng phiền.” Người nọ hất tay hắn ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn xúc xắc, lúc này đang đánh cuộc đến khí thế ngất trời, nào còn tâm lý để ý việc khác.
Cũng có người ngẩng đầu nhìn Lê Diệu Nam một cái nhưng rồi lập tức cúi xuống, đang làm gì thì làm tiếp, kẻ uống rượu ăn thịt, người đổ xúc xắc.
Lê Diệu Nam nhíu mày, nếu đây là cái gọi là nha môn, hắn cho rằng mình quả thật không thể chịu được.
“Ngài là Lê đại nhân?” Hán tử có vẻ chần chờ, trong mắt lộ ra vài phần nghiên cứu đánh giá.
Lê Diệu Nam thản nhiên nhìn hắn ta: “Chủ sự trong nha môn đâu?”
“A.” Hán tử chỉ về một gian phòng cách đó không xa: “Hôm nay là sinh thần tiểu thiếp của Tuần phủ, mấy vị đại nhân đều đi chúc, trước khi đi có phân phó tiểu nhân, nếu Lê đại nhân đến thì đi chỗ đó là được.”
Lê Diệu Nam bị tức đến nở nụ cười, không nghĩ tới Tuần phủ đại nhân cũng có thời điểm thông minh, đây gọi là pháp không trách chúng, hôm nay mình bị lãnh đãi, ngoại trừ nuốt xuống khẩu khí kia thì hình như cũng không còn biện pháp. Dám cả gan làm loạn nha môn như thế, nói ra ai tin, chỉ sợ uy nghiêm của mình sẽ mất sạch.
“Được rồi, bản quan đã biết.” Lê Diệu Nam khoát tay áo, liếc nhìn hắn ta, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân Triệu Đạt, mười tám tuổi thì đến nha môn làm quan sai, hiện giờ đã được mười hai năm.” Triệu Đạt đắc ý vạn phần mà nói, khá tự hào về thân phận của mình.
Lê Diệu Nam tâm bình khí hoà, phân phó: “Đi mở cửa đi.”
“Vâng!” Triệu Đạt thực lưu loát dẫn hắn đến trước cửa phòng, tiến lên vài bước, mở cửa ra rồi thỉnh hắn đi vào.
Lê Diệu Nam nhìn lướt qua mọi nơi, trong phòng ngoại trừ bàn và ghế dựa thì không còn gì cả, đúng là nơi làm công, một tờ giấy mỏng cũng không thấy. So với lúc trước ở Hàn Lâm Viện, Lê Diệu Nam cảm thấy đúng là gặp được sư phụ, nhướn mày hỏi: “Các ngươi bình thường cũng làm việc như thế?”
Triệu Đạt sờ sờ đầu, cười nói: “Không phải, hôm nay mấy vị đại nhân không ở đây, chúng tiểu nhân mới vui vẻ một chút.”
Lê Diệu Nam gật đầu: “Sao ngươi không đi đánh bạc?”
Triệu Đạt xấu hổ cười, xoa xoa tay, trong mắt có chút thèm thuồng: “Mấy ngày nay tiểu nhân không có tiền, không dám chơi với bọn họ.”
Lê Diệu Nam gợi lên khoé môi: “Không tồi, đánh ít thì vui đánh nhiều thì hại, ngươi có thể như vậy thật tốt.”
Triệu Đạt được yêu mến mà lo sợ, ra oai phủ đầu trong tưởng tượng đâu, quở trách đâu, Lê đại nhân giận dữ đâu, hắn ta đã chuẩn bị tinh thần rồi, cùng lắm là hôm nay bị đánh một trận, đầu lĩnh đã nói sẽ cho hắn ta năm lượng bạc.
Lê Diệu Nam nhìn xa xa bên ngoài, biết hôm nay rõ ràng là cố ý, vô luận hắn xử lý thế nào cũng khó giải quyết. Phạt, đánh, hoặc là nhẫn nhịn, có thế nào chỉ sợ hắn cũng không thể sống yên trong nha môn. Triệu Đạt nói thật rõ ràng, hắn ta ở trong nha môn mười hai năm, từ xưa đến nay Diêm Vương dễ đối phó tiểu quỷ khó chơi, hắn ta là đang nhắc nhở mình nên suy xét kỹ trước khi làm.
Lê Diệu Nam cười nghiền ngẫm, cái vấn đề khó khăn này hắn tiếp. Ngay từ câu hỏi đầu tiên, hắn đã không tin Triệu Đạt thành thật, đổi thành người tính tình kém, thấy cảnh như vậy sao lại không phát hoả. Nếu phạt người, về sau ai giúp hắn làm việc, nếu không phạt thì uy nghiêm của mình ở chỗ nào.
“Bọn họ chơi bao nhiêu?” Lê Diệu Nam hứng thú, đã lâu không chơi xúc xắc, tay đúng là hơi ngứa. Làm một nhị thế tổ, đời trước ngoại trừ làm hại người khác, Lê Diệu Nam dám nói mình tinh thông mọi thứ từ ăn uống đến chơi bời đánh bạc.
Triệu Đạt sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu Lê đại nhân hỏi làm gì, vẫn như cũ cười đáp: “Ít nhất phải đặt một lượng bạc.”
Lê Diệu Nam chậm rãi đi qua, bộ dáng cà lơ phất phơ, mười phần ăn chơi trác táng, đâu còn một tia dáng vẻ làm quan, cười nói: “Bản quan cũng chơi một ván.”
Triệu Đạt cảm thấy tiết tấu này không đúng, vội vàng đi theo, chỉ thấy Lê đại nhân lấy ra mười lượng bạc, cũng không thèm nhìn mà lập tức ném lên bàn: “Áp tiểu.”
Người chung quanh ngây dại, ngay sau đó lập tức mừng húm, đây chính là mười lượng bạc, ai còn quản người bên cạnh là ai, dù sao quan trên đã nói để bọn họ cho tân quan một đòn phủ đầu.
“Ta áp đại.” Có người vội vàng xuất tiền, mạnh mẽ vỗ lên bàn.
“Ta cũng đại.” Có người mở đầu, mọi người liền nhao nhao lên.
“Ta cũng áp đại.”
“Ta áp tiểu.”
Bảy tám người sôi nổi lấy bạc đặt tiền, tập trung tinh thần, đánh cuộc đến đỏ mắt.
Lê Diệu Nam cẩn thận đánh giá bọn họ, nhà cái quần áo có vẻ khá tốt, số bạc trước mặt cũng nhiều, còn lại mấy người ngoại trừ những ai có vận may, còn đâu chủ yếu đều là bạc vụn. Lê Diệu Nam ghi nhớ, người kia hẳn là đầu lĩnh của bọn họ, có lẽ còn có quan hệ thân thích với người nào đó trong nha môn.
Gã bắt đầu lắc xúc xắc, theo tiếng lộc cộc phát ra từ chiếc bát, mọi người cũng hô hào hò hét xé cổ họng.
“Đại, đại, đại…”
“Ra đại, nhất định là đại.”
“Tiểu, tiểu, tiểu, nhất định là tiểu…”
“Mở mở mở.”
“Tứ ngũ lục —– đại!” Người thắng vui vẻ ra mặt, vội vàng hốt bạc về phía mình, lúc này nào còn nhớ Lê đại nhân là ai, vui sướng thắng lợi khiến gã choáng váng đầu óc, hướng về phía Lê Diệu Nam hô to: “Ngươi có chơi tiếp không?”
“Chơi chứ, sao lại không chơi.” Lê Diệu Nam lại phóng mười lượng bạc lên.
Chơi liền ba ván, người khác nhìn hắn như kẻ ngốc, coi hắn như dê béo chờ làm thịt. Mấy người uống rượu nói chuyện bên cạnh cũng thấu tới chơi, cơ hội thắng tiền như vậy rất hiếm, bọn họ há có thể buông tha. Nguyên bản trên bàn chỉ có chín người, trong chốc lát đã tăng đến mười tám người.
Lê Diệu Nam thua đến ván thứ sáu, trong người không còn bạc, rõ ràng lấy ngân phiếu ra. Mấy tờ ngân phiếu trăm lượng xuất hiện trước mắt mọi người, làm đám người nhìn mà nuốt nước bọt, chỉ hận không thể ôm hết làm của riêng.
Lê Diệu Nam rút ra một tờ ném lên bàn, thái độ cực kỳ tuỳ ý, như là ném một tờ giấy vụn.
Người chung quanh đỏ hốc mắt, đánh cuộc càng thêm dũng cảm. Lê Diệu Nam lãnh tĩnh nhìn chăm chú bọn họ, này chỗ nào là quan sai nha môn, căn bản là dân cờ b.ạ.c điên cuồng.
“Ta áp đại.” Lê Diệu Nam vô ý chạm vào xúc xắc, ánh mắt trở nên thâm thuý.
“Ta áp tiểu.”
“Ta cũng áp tiểu.”
“Ta cũng áp tiểu.”
“Ta… áp đại.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, đều coi hắn thành dê béo mà, làm ngươi thường xuyên trà trộn trong sòng bạc, hắn rõ tâm tư dân cờ b.ạ.c như lòng bàn tay, không cho bọn họ chút ngon ngọt, sao bọn họ có thể mắc câu.
“Mở mở mở.”
“Tứ ngũ lục —- đại.”
“Tại sao lại như vậy!”
“Ta đặt hết tiền rồi.”
Lê Diệu Nam mỉm cười nhìn bọn họ: “Có chơi nữa không?”
“Chơi.”
“Chơi.”
Người đánh cuộc đến đỏ mắt rồi, sao còn hai chữ không chơi, huống chi bọn họ vừa rồi đã nếm được ngon ngọt.
Thua hai ván rồi, có người không còn tiền, Lê Diệu Nam thấy gã đáng thương, thân thiết nói: “Muốn vay tiền không, viết tờ giấy nợ là được.”
“Đa tạ Lê đại nhân.” Lúc này người nọ nói chuyện thực cung kính, nhớ tới người trước mặt là ai, nhưng mượn bạc cũng không nương tay chút nào.
Lê Diệu Nam cực kỳ hào phóng, chỉ cần bọn họ viết giấy vay nợ, ấn dấu tay, ai mượn bạc cũng cho, còn sợ người ta không đủ.
Nhà cái thua đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vẫn giữ được ít lý trí, muốn để mọi người tan cuộc sớm, nhưng mọi người đã chơi đến đỏ mắt, sao còn nghe gã nói.
Thời điểm rời khỏi nha môn, Lê Diệu Nam cảm thấy mỹ mãn, trong tay không chỉ nhiều thêm giấy nợ ba nghìn lượng bạc mà còn thắng hơn tám mươi lượng.
Người trong nha môn trợn tròn mắt, một đám thua cuộc buồn bã ỉu xìu, ánh mắt nhìn về phía Lê Diệu Nam nháy mắt cao lên vạn trượng, này chỗ nào là dê béo chờ làm thịt, rõ ràng là cao thủ đánh cuộc biết không.
Triệu Đạt thua hai lượng bạc, còn ghi nợ một trăm lượng, trong lòng hối hận đến xanh ruột, hắn ta làm chi mà muốn tới góp vui chứ.
Lê Diệu Nam cười tủm tỉm nhìn bọn họ, giấy vay nợ khẳng định sẽ không trả lại, muốn sống yên ở nha môn thì mình cần nó, về phần mời khách thì vẫn có chút lòng thành: “Bản quan mới đến, hôm nay mọi người vất vả rồi, bản quan làm chủ, thế nào?”
Quá độc ác, thật sự quá độc ác, Quan Thiên Hữu lần đầu tiên phát hiện mình quá ngu ngốc, vất vả cái lông, Lê đại nhân đứng nói chuyện mà không thấy đau thắt lưng sao. Hôm nay đánh cuộc một ngày, cư nhiên có thể bị xuyên tạc thành vất vả, đây rốt cuộc là phủ đầu ai chứ.
“Muốn đi Tụ Tiên lâu.” Quan Thiên Hữu hung hăng nói, Tụ Tiên lâu là tửu lâu tốt nhất, bản thân gã cũng không đến được mấy lần.
“Không thành vấn đề.” Lê Diệu Nam tỏ vẻ một chút áp lực cũng không có, người thắng chi tiền, dù sao cũng phải ra vẻ một chút.
Mọi người quyết tâm hôm nay phải ăn đủ, thua thật sự rất thê thảm, chân chính không còn một xu.
Trong lòng Triệu Đạt ngứa như bị mèo cào, đôi mắt trông mong mà nhìn Lê đại nhân, kỳ thật hắn ta tình nguyện không ăn cơm, chỉ cần Lê đại nhân giơ cao đánh khẽ, trả giấy vay nợ cho hắn ta. Một trăm lượng bạc, này muốn bao lâu mới trả được a?
Có không ít người cùng tâm tư với hắn ta, nhưng có khả năng sao? Lê Diệu Nam cười đến tuỳ ý phi dương, quét mắt nhìn mọi người một cái, đấu với hắn sao, không có cửa đâu.
Ăn cơm xong, trả tiền, Lê Diệu Nam cả người thoải mái dẹp đường về phủ. Thu phục vài cái nha dịch mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay, nói vậy ngày mai đến nha môn nhất định sẽ không giống hôm nay.
“Tâm tình phu quân rất tốt?” Lâm Dĩ Hiên tò mò nhìn hắn, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Không sai.” Lê Diệu Nam cong lên khoé môi, không chút nào che giấu tâm tình tốt, dắt phu lang về phòng, nhìn thoáng qua mọi nơi: “Hài tử đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-nha-co-tieu-phu-lang/chuong-106.html.]
Lâm Dĩ Hiên hơi có vẻ bất đắc dĩ: “Hi Nhi ngủ rồi, Húc Nhi còn đang tập viết. Hài tử này khuyên thế nào cũng không nghe, không viết xong ba thiên đại tự là không được.”
Lê Diệu Nam cười lớn hơn, quả thực đối với trưởng tử không thể vừa lòng hơn: “Húc Nhi rất giỏi.”
Lâm Dĩ Hiên nhíu mày: “Chỉ sợ hài tử mệt, nó mới sáu tuổi mà.”
Lê Diệu Nam nắm c.h.ặ.t t.a.y phu lang, cười nói: “Yên tâm, hài từ còn nhỏ chậm rãi dạy, chờ nó lớn hơn một chút, ta định mời sự phụ cưỡi ngựa b.ắ.n cung về, phân tán lực chú ý của nó.”
Lâm Dĩ Hiên thở dài một tiếng: “Húc Nhi không có bạn chơi, vẫn là rất cô đơn.”
Lê Diệu Nam cau mày, cũng bắt đầu tự hỏi vấn đề này. Trong nhà căn cơ rất nông, Hi Nhi vừa mới sinh, răng còn chưa mọc, đúng là thời điểm oa oa đòi ăn, sao có thể làm bạn chơi với Húc Nhi. Về phần đồng nghiệp, dĩ vãng ở Ngọc Khê không nhắc đến, bên này không nói chuyện không quen ai, chỉ nhìn nha môn chướng khí mù mịt, làm mệnh quan triều đình mà cư nhiên phải tự hạ thân phận đến chúc thọ một vị tiểu thiếp, hài tử nhà bọn họ mình sao có thể yên tâm, không phải tre nào cũng ra măng ngon.
“Việc này để ta.” Lê Diệu Nam vỗ vỗ tay y, trong lòng bắt đầu lập kế hoạch.
Lâm Dĩ Hiên tà liếc hắn một cái, mày khẽ nhướn lên.
Lê Diệu Nam bật cười, tiểu phu lang nhà mình càng ngày càng có khí thế, nói: “Trước kia thường xuyên lên núi, ta nhớ Húc Nhi chơi với mấy hài từ không tồi, ta định mang người về, bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, tương lai cùng khoa cử, coi như nhất cử lưỡng tiện.”
Lâm Dĩ Hiên sáng tỏ, uy vọng của phu quân ở Ngọc Khê rất cao, bồi dưỡng ra một vị quan viên, vừa vì dân chúng Ngọc Khê làm việc, căn cơ cũng sẽ cắm càng chắc. Hơn nữa cùng Húc Nhi đồng thời lớn lên, tình cảm tất nhiên sẽ khác, quả thật nhất cử lưỡng tiện: “Đã chọn được ai chưa?”
Lê Diệu Nam gật đầu: “Ta nhớ rõ Kim Tiểu Tam với Tân A Kỳ không phụ không mẫu, vốn vẫn sống cùng thân thích, hai đứa nó cũng không tệ lắm.”
Lâm Dĩ Hiên không nhiều lời nữa, phu quân có chủ ý là được.
***
Ngày kế đến nha môn, Lê Diệu Nam vừa mới bước vào cửa, bọn nha dịch đã sôi nổi cung kính vấn an hắn, trên mặt tươi cười nịnh nọt.
“Lê đại nhân.”
“Lê đại nhân.”
“Ừ!” Lê Diệu Nam vuốt vuốt vằm, biểu tình không giận tự uy, khuôn mặt tuấn lãng không hề thấy tuỳ ý của hôm qua.
Triệu Đạt cúi đầu khom lưng chào đón: “Lê đại nhân bên này thỉnh.”
Lê Diệu Nam liếc hắn ta một cái, khoé môi gợi lên một độ cung, không nhanh không chậm bước theo.
Vẫn là gian phòng ngày hôm qua nhưng bài biện trong phòng rực rỡ hẳn lên. Bàn đọc, giá sách, ghế, bàn trà, bên cạnh còn phóng một cái nhuyễn tháp, giấy bút, bộ ấm trà bằng sứ, mọi thứ đều đầy đủ, bình sứ thanh hoa còn cắm một bó hoa tươi, mùi hương thanh nhã hợp lòng người.
“Đây là chúng tiểu nhân suốt đêm qua thu thập, mong rằng Lê đại nhân thích.” Vẻ mặt Triệu Đạt lấy lòng, thái độ so với hán tử thành thật hôm qua khác nhau một trời một vực.
Lê Diệu Nam mỉm cười, không hề đề cập tới giấy vay nợ, tán dương: “Quả thật không tồi, vất vả.”
“Kia…” Triệu Đạt chà xát tay, trong lòng kêu khổ thấu trời, ngươi nói Lê đại nhân một vị mệnh quan triều đình không có việc gì đánh cuộc giỏi như vậy làm chi.
“Ngươi còn có việc?” Lê Diệu Nam nhướn mày cười nói, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Không có việc gì.” Triệu Đạt buồn rười rượi, trực giác nói cho hắn ta biết rất nguy hiểm, loại trực giác này đã cứu hắn ta vô số lần, chính là ai tới nói cho hắn ta biết, Lê đại nhân hoà ái dễ gần hôm qua đi đâu rồi?
“Yên tâm, bản quan biết các ngươi thực nghe lời, đi xuống đi.”
Lê Diệu Nam nói không nhanh không chậm, nhưng cộng thêm thần thái không chút để ý kia, Triệu Đạt sao không rõ, Lê đại nhân đây là đang nói cho hắn ta biết bọn họ nhất định phải nghe lời.
“Thế nào?”
“Thế nào?”
Triệu Đạt vừa ra cửa phòng đã bị đồng nghiệp vây quanh, một đám ánh mắt phát sáng: “Lê đại nhân có trả giấy vay nợ không?”
Triệu Đạt trừng bọn họ, sẵng giọng nói: “Trả cái rắm, dụng tâm làm việc đi.”
“Ngươi nói Lê đại nhân không thiếu tiền, cầm giấy vay nợ làm gì?” Có người bất mãn oán giận.
Triệu Đạt đập gã một phát, lại đạp một cước: “Đi, đừng có đứng đó mà chít chít oai oai, Lê đại nhân sẽ không đòi ngươi bạc, làm việc cho tốt đi.”
“Ồ!”
Theo thời gian trôi qua, quan viên các bộ lần lượt đến đông đủ, người muốn xem náo nhiệt liền thất vọng, trong nha môn thực an tĩnh, Lê đại nhân rất nhàn nhã, uống trà bình phẩm tự tại vô cùng, nha môn trên dưới một cảnh hài hoà.
“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Đường đại nhân không dễ nhìn, hôm qua ra oai phủ đầu hình như không có ảnh hưởng gì.
Phan đại nhân lắc đầu, gã biết đâu, hôm qua gã cũng đến chỗ Tuần phủ.
Lý đại nhân gọi nội chất* của mình đến, Quan Thiên Hữu hỏi gì cũng không biết. Chê cười, mình tụ tập đánh bạc, không chỉ thua sạch tiền vốn, giấy nợ vẫn còn trong tay Lê đại nhân, sao gã dám nói.
(*Nội chất: Cháu của vợ (nội = vợ, chất = cháu)
Các vị quan viên hỏi không ra kết quả, bọn nha dịch hiếm khi bảo trì nhất trí, đông kéo tây xả nhưng đều không khai ra, ngẫu nhiên nói được một câu thì đều là kính ngưỡng Lê đại nhân vạn phần.
Một hồi đánh bạc hôm qua, hơn phân nửa nha dịch đều tham dự, trái phải đều sai, vì bảo trụ chức vị trên người, bọn họ sao dám nói thật, dù sao pháp không trách chúng.
Phe Tuần phủ tức đến ngã ngửa, nhưng loại tranh đấu này ở quan trường há có thể bắt ngoài miệng mà nói, chỉ biết mang theo tâm tình buồn bực. Lê Diệu Nam miễn cưỡng dung nhập vào nha môn, giao tình với đồng nghiệp bình thường, ngẫu nhiên có chuyện gì, bọn nha dịch rất chịu khó chạy chân, ngoại trừ không thể quản sự, sinh hoạt coi như nhàn nhã.
***
Hoàng Thương bên kia thì hơi bất mãn, lại một tháng trôi qua, mật chiết Ngọc Khê còn chưa tới, Hoàng Thượng nhíu mày, có phải trạm dịch chậm trễ hay không. Mười ngón tay gõ gõ mặt bàn suy nghĩ, mình rốt cuộc là từ bao giờ dưỡng thành thói quen? Làm một đế vương, ông không cho phép bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới mình.
Vương công công lặng lẽ dâng trà cho Hoàng Thượng, sau đó lui sang một bên, nhất cử nhất động không hề phát ra tiếng.
Hoàng Thượng nghĩ xong, thanh âm thản nhiên, lộ ra uy nghiêm không nói nên lời: “Mật chiết của Lê đại nhân sau này không cần trình lên nữa.”
Vương công công cả kinh trong lòng, chẳng lẽ Lê đại nhân sắp bị thất sủng, sau đó lại cảm thấy có chút không giống, cẩn thận nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lê đại nhân điều nhiệm đi Tri châu Vân Nam, tấu chương phải thông qua Tuần phủ mới có thể trình lên.”
Hoàng Thượng sửng sốt, không nói được một lời, mình thế mà quên mất Lê khanh gia hiện giờ không còn là Thông phán, không có tư cách dâng thẳng tấu chương.
“Thôi.” Hoàng Thượng nhắm mắt lại, ông thích tấu chương của Lê Diệu Nam, thích xem hắn viết phong thổ dân tình. Nhưng mà dân chúng bình thường có thể thích cái gì đó, Hoàng đế thì lại không, thói quen này nhất định phải từ bỏ.
Hoàng Thượng không nói nữa, ông thực chờ mong ba năm sau Lê Diệu Nam sẽ cho ông kinh hỉ gì.
Chính là Hoàng Thượng không ngờ tới, không cần ba năm, sang năm Vân Nam đã khiến ông chấn động, không phải kinh hỉ mà là kinh hách. Lần đầu tiên ông hối hận quyết định của mình, lúc trước trong mật chiết Lê Diệu Nam không ít lần mờ mịt nói xấu Tuần phủ và Tổng đốc nhưng Hoàng Thượng không để trong lòng, loại tranh đấu gay gắt chốn quan trường nhìn mãi thành quen, Hoàng Thượng ngồi trên địa vị cao lâu lắm rồi, chỉ biết lấy tâm tư càng sâu phỏng đoán ý tưởng của người khác.
Nhưng làm sao mà ông nghĩ tới lời Lê Diệu Nam toàn bộ là nói thật, không chút nào giấu giếm, khách quan mà nói cho ông hết thảy sự thực, chân chính làm tròn chức trách một vị giám sát sứ.
***
Lê Diệu Nam ở nha môn kỳ thật cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều nghiêm túc lật xem hồ sơ Vân Nam, toàn bộ địa lý cùng với phạm vi quản hạt của quan viên phía dưới đều ghi nhớ lại.
Tôn Thụy Tư dò xét khắp nơi, điều tra binh phòng tứ xứ, mặc dù không hiểu Lê đại nhân có ý gì nhưng thấy thái độ hắn thận trọng, tựa như sắp có đại sự phát sinh, trong lòng bất giác cũng khẩn trường hơn, làm việc càng thêm cẩn thận tỉ mỉ.
Những ngày gần đây Lâm Dĩ Hiên bắt đầu đi lại chung quanh, người ngoài không nhìn thể diện Lê Diệu Nam nhưng nhìn tại phân thượng Cảnh Dương hầu phủ nên đối với y không dám chậm trễ.
Vương Lang trung vừa nhìn thấy y liền đau răng, mấy lần đều tránh không gặp, có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn xa bấy nhiêu. Gã không thể trêu vào cọp mẹ, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Lâm Dĩ Hiên không để bụng, mục tiêu chủ yếu của y kỳ thật là nội quyến Tuần phủ, đương nhiên, cái gọi là nội quyến khẳng định không phải chính thê, mà là tiểu thiếp kiều mỵ. Không cần tốn nhiều tinh thần, chỉ cần gặp mặt nói chuyện là được. Đời trước Tuần phủ có thể trốn một lần, đời này y sẽ làm cho Tuần phủ thoát được càng nhanh, vì phu quân tranh thủ thêm ít thời gian.
Hết thảy tiến hành đâu vào đấy, một tháng qua đi, Trương Thành đi Ngọc Khê một chuyến, mang Kim Tiểu Tam và Tân A Kỳ về.
Lê Húc có bạn chơi, cao hứng vô cùng, cả người đều trở nên hoạt bát sáng sủa, nhưng đối với việc học vẫn không chút thả lỏng như cũ.
Lâm Dĩ Hiên không thích tên hai hài tử, sau đó đặt lại tên cho bọn nó, Kim Dục Huyên, Tân Trạch Kỳ. Hai hài tử thiên ân vạn tạ, từ khi mất đi phụ mẫu, bọn nó không nơi nương tựa, thúc thúc bá bá mặc dù đối tốt với bọn nó nhưng trong nhà nhiều hài tử, có thể tốt đến đâu cơ chứ.
Bọn nó biết cơ hội hiện giờ là đại nhân cho, không chỉ tên mà còn có thể đọc sách học chữ, nói không chừng tương lai còn có thể làm quan, điều này bảo bọn nó làm sao không cảm kích.
Lâm Dĩ Hiên vừa lòng, ánh mắt phu quân không tồi, hai hài tử biết tri ân báo đáp, đúng là rất tốt.
Còn Lê Diệu Nam lúc này tâm tình lại không vui, nhíu mày nhìn người trước mắt: “Hoàng đại nhân đến tột cùng có chuyện gì?”
“Không có.” Hoàng đại nhân ai oán nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia giống như hắn tội ác tày trời vậy.
“Không có việc gì thì bản quan muốn làm việc, Hoàng đại nhân thỉnh.”
Hoàng đại nhân vẻ mặt sầu bi, không thể tin mà nhìn hắn, biểu tình thương tâm muốn chết.
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, hắn tự nhận không làm chuyện có lỗi với ai, Hoàng đại nhân ra cái mặt phụ lòng hán này là vì sao?
Hoàng đại nhân oán hận lườm hắn một cái, đầy lòng tức giận rời đi.
Quan Thiên Hữu lập tức chạy tới, cười nói: “Hắn ta luôn như vậy, Lê đại nhân không cần để ý.”
Lê Diệu Nam gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Trước hắn đã tra qua hồ sơ, vị Hoàng đại nhân này chính là tân khoa Tiến sĩ năm trước, phái tới Vân Nam không lâu, tồn tại cảm trong nha môn còn không bằng hắn. Ít nhất hắn có thể khiến cho người khác căm thù, Hoàng đại nhân lại là một kẻ vô hình từ đầu tới đuôi.
Chính là vô hình thừ vô hình đi, Hoàng đại nhân không biết bị chập dây thần kinh nào, sau khi nghỉ ba ngày trở về, vừa nhìn thấy Lê Diệu Nam liền đối đầu với hắn.
Đồng nghiệp trong nha môn tất nhiên thích thú xem trò cười, khiến Hoàng đại nhân vô hình đến triệt để.
Lê Diệu Nam cảm thấy cả người đều không tốt, ngươi nói đối đầu thì đối đầu đi, Hoàng đại nhân lại không nói lời nào, cả ngày chỉ dùng một loại ánh mắt đặc biệt doạ người nhìn hắn. Lê Diệu Nam quả thực muốn phát cuồng, hắn rốt cuộc đắc tội ai, gặp phải một kẻ thần kinh như vậy.
Không phải chưa bao giờ nghĩ tới chỉnh hắn ta một trận, hoặc là cho hắn ta xinh đẹp, nhưng mà Hoàng đại nhân một không g.i.ế.c người, hai không phạm pháp, ba không bất kính với hắn, có hỏi cũng không trả lời, muốn gây khó dễ cũng không tìm đâu được cớ, dù sao người ta cũng chỉ là nhìn ngươi, nếu thật sự làm gì người ta, người trong nha môn như hổ rình mồi, Lê Diệu Nam còn không ngu tới mức làm đầu đề câu chuyện cho người khác.