Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 79: U Châu cổ trấn
Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:29:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía là một cửa hàng bán đồ trang sức. Nhìn tấm biển hiệu cửa, thể thấy cửa hàng chỉ bán mỹ phẩm mà còn bán cả những món trang sức tinh xảo.
Hai lập tức hứng thú, liền cửa hàng xem xét. Dương Hưng thì dừng xe ngựa, chờ đợi bên ngoài.
Cửa hàng khá rộng, hai bên đều là tủ trưng bày vật phẩm, đủ loại trang sức bày la liệt.
Tống Lê Lê xem xét một chút, ở đây bán các loại mỹ phẩm, các loại phát sức và đầu sức. Điều khiến Tống Lê Lê vui mừng là ở đây đủ loại gương đồng để bán.
Đây đều là những thứ , đem chúng lên mạng bán, thể mang nguồn tài lộc dồi dào cho .
Mỹ phẩm bán trong cửa hàng chủ yếu là son môi, phấn má và hoa điền cùng các vật dụng hàng ngày khác, kém xa so với sự phong phú của mỹ phẩm hiện đại.
Tống Lê Lê mấy hứng thú với những loại mỹ phẩm , nàng thể dễ dàng mua chúng qua mạng. Điều khiến nàng phấn khích là các mặt hàng tinh xảo khác trong cửa hàng, như hộp trang sức, gương đồng, v.v.
Hai nán trong cửa hàng ít thời gian, khi ngoài, đều mua vài món đồ.
Tống Lê Lê cảm thấy những thứ mua vẫn còn xa mới đủ, định dành chút thời gian một , mua thêm nhiều gương đồng và các vật phẩm khác.
Đây chính là cơ hội phát tài của nàng, tuyệt đối thể bỏ lỡ. Là một danh thành lịch sử như U Châu, nơi đây khắp nơi đều là bảo bối. Điều nàng thiếu nhất chính là bạc, thể mua sắm lượng lớn, cất gian.
U Châu trở thành danh thành, ngoài lịch sử lâu đời, còn liên quan đến ẩm thực nơi đây.
Mặc dù U Châu giữa sa mạc, nhưng xung quanh nó những ốc đảo rộng lớn, vì nơi đây thiếu thức ăn, hơn nữa văn hóa ẩm thực vô cùng độc đáo, sự khác biệt nhất định so với vùng Trung Nguyên.
Nhìn hương vị lan tỏa khắp phố, lẽ dân nơi đây chủ yếu ăn các món từ bột mì. Tống Lê Lê liền chuẩn tìm một tiệm bán đồ ăn bột mì để nếm thử ẩm thực nơi đây. Nếu thấy ngon, nàng sẽ mua một ít mang về cho thưởng thức.
Phía là một cửa hàng bán đồ ăn bột mì. Nhìn lượng khách , vẻ việc buôn bán của cửa hàng khá .
“Linh Linh tỷ, phía một cửa hàng bán đồ ăn bột mì, chúng xem thử .”
“Được thôi, chúng qua đó.”
Dương Linh Linh đáp lời, liền chuẩn cùng Tống Lê Lê cửa hàng.
Thấy hai cửa hàng nếm thử đồ ăn bột mì, Dương Hưng cũng thấy hứng thú, liền mở miệng .
“Còn nữa chứ, hai thưởng thức món ngon, đừng quên đấy.”
“Được thôi ca ca, ca cứ dừng xe ngựa , chúng cùng .” Dương Linh Linh .
Dương Hưng liền tìm một vị trí đỗ xe, buộc ngựa xong, liền cùng hai cô gái bước cửa hàng.
Tống Lê Lê vốn nghĩ đây chỉ là một cửa hàng bán đồ ăn bột mì bình thường, nhưng thực tế như .
Cửa hàng lớn, phía vài dãy kệ hàng, đó bày đủ loại đồ ăn bột mì cho khách hàng lựa chọn.
Cửa hàng còn lầu , là nơi tiếp đãi khách, chỉ cung cấp các món ăn bột mì mà còn nhiều loại rượu và món ăn khác, đích thị là một tửu lầu.
Tuy nhiên, lúc là giờ ăn, nên lẽ nhiều đến ăn, những khách đến cửa hàng đều là mua các món ăn bột mì.
Tống Lê Lê xem xét một chút, các món ăn bột mì trong cửa hàng chủ yếu là bánh nướng chảo, màn thầu, bánh bao và bánh hấp, còn mì chế biến sẵn, cả loại khô và loại tươi, chủng loại khá phong phú.
Tống Lê Lê chuẩn mua một ít bánh nướng chảo và màn thầu mang về. Đặc biệt là bánh nướng chảo, thể bảo quản một thời gian, thích hợp lương khô.
Vài ngày nữa rời khỏi U Châu thành, thể mua thêm nhiều hơn, bây giờ mua về chỉ là để nếm thử mà thôi.
Ngay khi mấy đang chọn đồ ăn bột mì, từ bên ngoài ba . Họ cửa hàng dừng , thẳng đến cầu thang, chuẩn lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-79-u-chau-co-tran.html.]
Có vẻ ba là khách quen của tiệm ăn bột mì, họ chắc là đến ăn cơm. Tiểu nhị thấy ba thẳng lên lầu, theo mà hậu trù.
Tống Lê Lê vô tình liếc mắt ba một cái, nàng phát hiện trong ba hai mặc trang phục nha dịch, còn ăn mặc bình thường, nhưng trông quen mắt, khỏi ngây .
Rất nhanh, Tống Lê Lê chợt nhớ , ai khác, chính là Vương Đại Lâm.
Khi Tống Lê Lê Lý Lương thu nhận, Vương Đại Lâm chuẩn tay sát hại tất cả , bỏ thuốc mê cháo kê, định g.i.ế.c c.h.ế.t họ.
May mắn , bí mật nàng phát hiện , thời khắc then chốt nàng chế phục Vương Đại Lâm, mới thoát một kiếp.
Sau , khi rời khỏi rừng, Lý Lương xử tử Vương Đại Lâm, mà trói một cây đại thụ, để tự sinh tự diệt.
Không ngờ Vương Đại Lâm xuất hiện ở đây, điều đó cho thấy đó c.h.ế.t mà khác cứu. Bây giờ đến U Châu, rốt cuộc là gì?
Thấy Tống Lê Lê đang ngây thất thần, Dương Hưng liền đến bên cạnh nàng, khẽ hỏi:
“Sao , Lê Lê cô nương, chuyện gì ?”
Lúc Vương Đại Lâm lên lầu hai, Tống Lê Lê liền kéo Dương Hưng sang một bên, thì thầm.
“Dương Hưng ca ca, ba lên lầu, ca thấy ?”
“Có thấy, hình như là hai nha dịch dẫn theo một lên. Họ chắc là đến ăn cơm.”
“Ca đó là ai ?”
“Không .”
Dương Hưng lắc đầu, cảm thấy chút kỳ lạ.
“Nếu lầm, cùng nha dịch lên lầu , hẳn là Vương Đại Lâm. Hắn là do Đại hoàng tử phái tới, chuyên theo dõi điện hạ.
Có , bỏ độc cháo kê, đầu độc tất cả , đó vô cùng nguy hiểm, chúng suýt nữa thì quân phúc diệt.”
“Lê Lê cô nương, Lục ca từng với chuyện . Lúc đó, nhờ đánh ngất Vương Đại Lâm, nên âm mưu của mới thành công.
Lục ca điện hạ g.i.ế.c Vương Đại Lâm, mà trói cây để tự sinh tự diệt, ngờ chết.”
“ , lẽ khi chúng rời , của Đại hoàng tử cứu, tiếp tục theo dõi chúng .
Ở Dã Phong Lĩnh, Đại hoàng tử phái nhiều sát thủ đến đối phó với chúng , ngờ họ quân phúc diệt.
Lần của Đại hoàng tử đến U Châu , cấu kết với quan phủ địa phương, chuẩn tay với điện hạ một nữa, chúng cẩn thận.”
Lời của Tống Lê Lê khiến Dương Hưng cau mày. Người của Đại hoàng tử âm hồn bất tán, vô khổng bất nhập, điện hạ luôn ở trong tình thế nguy hiểm.
Vương Đại Lâm nhận , liệu thể lợi dụng cơ hội để tiếp cận Vương Đại Lâm, tìm hiểu tình hình, để đối phó hơn với của Đại hoàng tử ?
Nghĩ đến đây, Dương Hưng liền Tống Lê Lê, mở miệng .
“Lê Lê cô nương, nhân cơ hội gặp Vương Đại Lâm.”
“Dương ca ca gặp Vương Đại Lâm, liệu quá mạo hiểm ? Hiện tại của Đại hoàng tử phái tới chỉ một Vương Đại Lâm, chúng thể để họ điện hạ phát giác.”
“Điều đương nhiên . Vì Vương Đại Lâm nhận , nghĩ liệu thể lấy phận tiểu nhị để tiếp cận một chút, xem họ đang mật mưu chuyện gì.”
Ý tưởng của Dương Hưng tệ, nếu lấy phận tiểu nhị, quả thật thể tiếp cận Vương Đại Lâm và hai nha dịch mà phát giác.