Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 38: Tự Lượng Sức, Tìm Chết
Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:17:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trại chủ đại nộ. Hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm, từng ai dám mắng như , mà hôm nay mấy kẻ tìm c.h.ế.t đến. Cứ g.i.ế.c chúng .
“Tự lượng sức, tìm chết.”
Trại chủ gầm lên một tiếng, giơ cây côn sắt lớn trong tay xông tới. Tống Kiệt thấy liền nghênh đón.
Quả nhiên kẻ sợ chết, trại chủ giơ đại côn đập xuống Tống Kiệt.
Tống Kiệt chiêu côn lợi hại, căn bản dám đón đỡ, chỉ đành né tránh, vung đao phản kích, c.h.é.m lưng trại chủ.
Trại chủ vẻ cồng kềnh, nhưng thể vẫn khá linh hoạt. Thấy một côn của đập hụt, lập tức rút cây côn sắt lớn về, chuẩn đòn tiếp theo, phát hiện đại đao của đối phương đang c.h.é.m lưng .
Trại chủ dám lơ là, giơ côn nghênh đón. Hai binh khí chạm , phát tiếng vang lớn.
Chỉ một cú va chạm đó, khiến Tống Kiệt liên tục lùi về phía , cảm thấy cánh tay tê dại, hổ khẩu nóng ran, thanh đại đao suýt chút nữa bay khỏi tay.
Trại chủ thấy , khỏi lớn. Chỉ với chút bản lĩnh đó, mà cũng so tài với ?
Trại chủ chuẩn thừa thắng xông lên, hạ gục mấy mắt, báo thù cho hơn mười chết.
Nghĩ đến đây, liền vung cây côn sắt lớn trong tay tròn, cây côn sắt mang theo tiếng gió rít, đập xuống Tống Kiệt. Hắn đập nát mắt thành thịt băm.
Mọi trong lòng đều rõ, Tống Kiệt căn bản đối thủ của trại chủ. Nếu cứ tiếp tục đánh, e rằng lành ít dữ nhiều.
Lão Lục và Dương Hưng vội vàng xông lên giúp đỡ, nhanh tạo thành cục diện ba đấu một. Mặc dù , ba vẫn đối thủ của trại chủ.
Phổ Ninh vốn xông lên giúp, nhưng thanh bảo kiếm trong tay, y lập tức trận.
Trong tay y tuy là một thanh thần kiếm, c.h.é.m vàng đoạn ngọc, c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, nhưng y dám dùng thanh bảo kiếm để cứng đối cứng với cây côn sắt lớn của trại chủ.
Cây côn sắt quá thô, nếu thần kiếm hư hại, y sẽ là tội nhân, thể đối mặt với lão giả tặng kiếm.
Lúc , đám thổ phỉ phía trại chủ gần như phát điên, chúng hò reo cổ vũ cho trại chủ. Lý Lương thấy , liền nảy chủ ý.
Phổ Ninh hai lời, nhanh như chớp lao đến mặt đám thổ phỉ đang xem trận, giơ kiếm chém.
Đám thổ phỉ mơ cũng ngờ, đột nhiên g.i.ế.c phía , xông thẳng chúng, vội vàng ứng chiến.
Tốc độ tay của Phổ Ninh quá nhanh, thần kiếm lướt qua, liền hai ba tên thổ phỉ ngã xuống đất, những tên thổ phỉ khác lập tức đại loạn.
Phổ Ninh nắm bắt thời cơ, dũng mãnh c.h.é.m giết, trong chớp mắt, liền tiêu diệt bộ đám thổ phỉ .
Lúc , trại chủ đang giao đấu với ba Tống Kiệt. Ban đầu vẫn chiếm thượng phong, nhưng do hình quá béo, giao chiến lâu thở hổn hển, lực bất tòng tâm.
Phổ Ninh thấy , liền cất lời:
“Đại thổ phỉ, thủ hạ của ngươi g.i.ế.c sạch, ngươi trở thành chỉ huy đơn độc. Còn cần thiết đánh tiếp ? Hãy bó tay chịu trói .”
Trại chủ , khỏi đại kinh thất sắc. Hắn chỉ lo giao chiến với ba mắt, ngờ thủ hạ của đối phương g.i.ế.c sạch.
Chính lúc ngẩn , hỏng việc. Tốc độ tay cũng chậm . Ba Tống Kiệt lượt tấn công ba đường , giữa, của trại chủ, khiến loạn cả phương tấc, nhanh tay chân luống cuống.
Lúc trại chủ mồ hôi đầm đìa. Mặc dù vô cùng dũng mãnh, nhưng lúc cũng chỉ thể chống đỡ, cộng thêm cây côn sắt lớn trong tay quá nặng, khiến chịu nổi.
Bị ba vây công, trại chủ thoát là điều thể.
Đột nhiên, Tống Kiệt một đao c.h.é.m tới. Trại chủ rụt đầu né tránh, nhưng tốc độ vẫn chậm hơn một chút, thanh đại đao vặn c.h.é.m búi tóc của , tóc lập tức xõa xuống, che mắt .
Còn đánh đ.ấ.m gì nữa, lúc trại chủ hoảng loạn ngừng, điều dễ gây vấn đề, đại đao của Lão Lục c.h.é.m lưng .
Trại chủ kêu lên một tiếng thảm thiết, một ngụm m.á.u tươi phun , ngã vật xuống đất, cây thiết bổng lớn cũng tuột khỏi tay.
May mà trại chủ mặc nhuyễn giáp, nếu Tống Kiệt một đao c.h.é.m chết. Dù , vẫn thương nặng.
Phổ Ninh thấy , liền vội vàng bảo dừng tay, tạm thời giữ mạng sống của , còn lời hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-38-tu-luong-suc-tim-chet.html.]
“Hảo hán tha mạng, xin cho một con đường sống, sẽ nhượng sơn trại cho các vị.” Trại chủ bắt đầu cầu xin.
“Tha cho ngươi một mạng cũng , tiên hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi thành thật trả lời.”
“Hảo hán cứ hỏi, nhất định thành thật trả lời.”
Phổ Ninh gật đầu, cất tiếng hỏi:
“Sơn trại bao nhiêu , ở đây ai giam giữ ?”
“Bổn trại ba mươi lăm , các ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t hơn ba mươi , còn hai đang trông coi ở đại lao.”
“Cái gì, trong sơn trại còn đại lao? Bên trong đều giam giữ những nào?”
“Là khổ lực, bọn họ việc trong sơn trại, còn mấy phụ nữ, những phụ nữ ở trong đại lao, mà nhốt trong một căn phòng.”
“Tổng cộng bao nhiêu giam giữ?” Phổ Ninh tiếp tục hỏi.
“Đàn ông hơn hai mươi , phụ nữ chỉ bảy tám .” Trại chủ thành thật trả lời.
lúc , một trận cuồng phong thổi qua, bầu trời bắt đầu những hạt mưa lất phất rơi xuống. Phổ Ninh thấy , liền lên tiếng:
“Thổ phỉ diệt, sơn trại trống, thể tiến sơn trại tránh mưa .
Tống tướng quân, ngươi trông chừng trại chủ, lát nữa sẽ giao cho điện hạ xử lý. Những khác theo xuống núi, diện kiến điện hạ.”
Tống Kiệt gật đầu, :
“Được, Phổ tướng quân, các ngươi cứ , tên sơn đại vương do trông giữ, chạy thoát .”
Từ núi lên đến doanh trại núi còn chút độ cao, việc kéo vật tư xe đẩy sơn trại chút khó khăn, khẩn trương lên, nếu sẽ thực sự ướt mưa.
Nghĩ đến đây, Phổ Ninh dám chần chừ, dẫn theo Lão Lục và Dương Hưng nhanh chóng xuống núi.
Động tĩnh núi lúc nãy nhỏ, đều chút lo lắng, giờ đây yên tĩnh, thấy Phổ Ninh dẫn xuống núi, liền đám thổ phỉ núi giải quyết.
“Phổ tướng quân, tình hình núi thế nào , lão Tống xuống?”
“Bẩm điện hạ, thổ phỉ cơ bản g.i.ế.c sạch, trại chủ cũng chúng bắt giữ, Tống tướng quân đang trông chừng , chờ điện hạ xử lý.
Mưa bắt đầu rơi , chúng mau lên núi, sơn trại tránh mưa thôi.”
Lý Lương vui mừng khôn xiết, lên tiếng:
“Được, chúng tiến sơn trại tránh mưa.”
Cuối cùng cũng dầm mưa nữa, reo hò, lập tức chỉnh trang hành lý, bắt đầu lên núi.
Xe cộ và ngựa cuối cùng cũng sơn trại, ngay đó mưa lớn như trút nước, nếu chậm một chút nữa, tất cả sẽ ướt như chuột lột.
Trong đại trướng của sơn trại, trại chủ dẫn đến mặt Lý Lương. Người vẻ uy mãnh, nhưng thực là một kẻ nhu nhược, thấy Lý Lương quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Đối với loại tham sống sợ c.h.ế.t , Lý Lương xưa nay vẫn coi thường, một chiếc ghế, bắt đầu hỏi về tình hình trong sơn trại.
Khi núi còn giam giữ nhiều , Lý Lương liền giữ bình tĩnh, bảo trại chủ lập tức dẫn đường, đến đại lao thả .
“Công tử, đại lao phía đại trại, tuy đường xa, nhưng lúc trời đang mưa lớn, là đợi mưa tạnh một chút hãy ?” Trại chủ lên tiếng.
Lý Lương , sắc mặt lập tức trầm xuống, :
“Kia là đại lao, đều là chuyện do tên sơn đại vương ngươi gây , tự ý lập đại lao để giam giữ những bá tánh vô tội.
Ngươi xem những đó phạm gì mà ngươi giam đại lao?”
Lời chất vấn thẳng thừng của Lý Lương khiến trại chủ nên lời, trả lời thế nào.