XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:32:12
Lượt xem: 75
Chờ đến khi mặt trời lặn, lại đứng thêm một chút Văn bà tử mới đi tới nhỏ giọng mà nói, “Phu nhân nói để ngài trở về nghỉ ngơi, hôm nay thân thể phu nhân không khỏe nên bảo ngài ngày mai lại tới.”
Ngày mai? Trương Tiểu Oản cười, sau khi trở về cũng chẳng ai mang cơm tới.
Sáng sớm hôm sau nàng lại tới đứng nhưng chẳng ai gọi nàng đi vào. Trương Tiểu Oản cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng mà đứng ở kia. Loại trừng phạt này có lẽ với người khác thì sợ là chịu không nổi nhưng Trương Tiểu Oản thì khác. Hồi mới xuyên qua nàng phải chịu đói làm việc nhiều, chỉ đứng không chịu đói thế này đã là gì.
Nàng cũng không cần làm việc tiêu hao thể lực nên vẫn có thể nhẫn nại được.
Nàng cho rằng hôm nay sẽ phải đứng một ngày nữa nhưng sau buổi trưa Uông Hoài Thiện mang theo Cẩu Tử xông vào. Hắn vào đến cửa hậu viện thì lập tức lớn tiếng ồn ào nói “Ta tìm mẫu thân của ta, mẫu thân của ta đâu? Ở đâu ở đâu?”, Trương Tiểu Oản cách thật xa đã nghe thấy tiếng kêu của hắn. Mà lúc này cách đó không xa có một nha hoàn đi ra, thăm dò ra chỗ cổng vòm một lát rồi vội vàng liếc mắt nhìn Trương Tiểu Oản trước khi đi vào phòng.
Không bao lâu sau Uông Hoài Thiện đã mang theo Cẩu Tử đi vào. Nhìn thấy Trương Tiểu Oản, Tiểu Lão Hổ chạy vội đến đắc ý nói, “Cẩu Tử nói mẫu thân ở đây nên con biết ngay mẫu thân ở đây.”
Nói xong hắn kéo tay Trương Tiểu Oản sau đó cười tươi nói, “Mau đi thôi, hôm qua con được thứ tốt muốn cho mẫu thân xem một cái.”
Trương Tiểu Oản không nhúc nhích chỉ lật tay giữ chặt lấy tay nhỏ của hắn sau đó ôn nhu hỏi, “Bây giờ con nói luôn đi thứ tốt đó là gì thế?”
Tiểu Lão Hổ thấy mẹ hắn hỏi thì cũng không đi nữa mà lôi kéo Trương Tiểu Oản để nàng cúi xuống. Chờ hai người ngang hàng hắn mới thì thầm bên tai nàng, vui vẻ nói, “Được năm lượng bạc, một ông lão cho con. Ông ta nói là ông cậu của con, vậy chính là ông cậu mà mẫu thân kể cho con đúng không? Nhưng mặc kệ có phải hay không thì tiền này con đã cầm, cũng không cho Uông lão gia gia kia biết. Hiện tại con đã cất kỹ cho ngài, lát nữa còn sẽ đưa hết cho mẫu thân. Đợi đến sinh nhật con mẫu thân nấu nhiều kẹo hơn cho con nhé, đã lâu con chưa được ăn kẹo mạch nha.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười, sờ sờ đầu của hắn nói, “Được, cứ thế đi, nhưng bây giờ chúng ta phải đi gặp tổ mẫu đã.”
Nói xong nàng lôi kéo tay hắn đi về phía nhà chính. Đến bên cạnh cửa Trương Tiểu Oản dịu dàng gọi, “Bà bà, con dâu mang theo Hoài Thiện tới thỉnh an ngài, thân thể ngài đã khá hơn chưa?”
Tiểu Lão Hổ tới nên nàng muốn nhìn xem bà mẹ chồng này sẽ lợi hại tới trình độ nào.
Nàng nói hết lời này mà bên trong cánh cửa kia vẫn không có tiếng động. Một lát sau Trương Tiểu Oản lại lặp lại lời này một lần nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Trương Tiểu Oản không vội không gấp, nàng chỉ lặp lại lời này nhưng vẫn không có ai để ý tới nàng.
Cứ thế Trương Tiểu Oản ở trước cửa lặp lại lời này nửa canh giờ.
Người bên trong thấy nàng cứ lặp lại như thế thì có nha hoàn đi ra cửa dùng tiếng phổ thông nói với Trương Tiểu Oản, “Phu nhân hôm nay thân thể vẫn có chút không khỏe cũng mới vừa tỉnh dậy. Phu nhân nói hôm nay không thể gặp ngài, mời ngài ngày mai lại tới.”
Trương Tiểu Oản suy nghĩ một hồi nhưng không nói chuyện chỉ nhìn chăm chú vào Tiểu Lão Hổ. Tiểu Lão Hổ quay đầu nhìn nàng vài lần mới hiểu vì thế banh cái mặt nhỏ dùng giọng của huyện Long Bình mà nói lại, “Bà ta nói thân thể không tốt, để ngài ngày mai lại tới gặp.”
Trương Tiểu Oản cười cười sau đó dùng khẩu âm đặc sệt của quê nhà mà nói, “Vậy được, nhờ ngươi truyền một tiếng để bà bà chú ý thân thể nhiều một chút, con dâu ngày mai sẽ đến thỉnh an.”
Nửa canh giờ này Tiểu Lão Hổ vẫn luôn yên lặng đứng bên người Trương Tiểu Oản. Chờ đến khi hai mẹ con đi ra ngoài cổng vòm hắn mới mở miệng, dùng giọng của thôn Ngưu Quy nói, “Vì sao ngài cứ lặp lại câu nói kia?”
Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng giải thích với hắn, “Nếu không nói thế bà ta sẽ có cách để đánh mẫu thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-92.html.]
“Bà ta đánh không thắng ngài đâu,” Tiểu Lão Hổ nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm, “Cho dù bà ta có nhiều người thì còn có con, bà ta sẽ không đánh thắng mẫu thân được đâu.”
“Không phải đánh nhau kiểu đó.” Hai ngày chưa ăn uống khiến Trương Tiểu Oản không có nhiều sức mà tranh cãi. Đi đến chỗ đình hóng gió nàng kéo Tiểu Lão Hổ đi đến ngồi trên ghế đá. Nàng xoa xoa trán sau đó đợi tỉnh táo chút mới tinh tế nói với Tiểu Lão Hổ, “Nếu mẫu thân không làm thế thì chính là bất kính, bất hiếu với bà ta. Nếu bà ta nói cho người khác thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy ta không làm đúng. Mọi người cảm thấy ta không làm đúng thì sẽ cảm thấy ta không xứng làm mẫu thân của con và sẽ tìm cách đem con cướp đi. Khi đó sẽ có rất nhiều người đối nghịch với chúng ta, cho dù con và mẫu thân cùng chiến đấu cũng không đánh bại được. Con có hiểu không?”
Uông Hoài Thiện trợn tròn mắt nhìn mẹ hắn, mắt hắn cứ mở to như thế, đợi Trương Tiểu Oản lại hỏi một tiếng “Con có hiểu không” thì hắn mới hắn gật đầu đáp, “Hiểu được.”
*******
Tiểu Lão Hổ mang theo Trương Tiểu Oản đi đến chỗ hắn giấu bạc, móc từ trong đống núi đá ra một cái túi tiền màu xám rồi đưa cho nàng. Trương Tiểu Oản không nhịn được cong mắt cười, thấp người hôn hôn lên mặt hắn.
Mang theo Tiểu Lão Hổ về phòng rồi nàng mới nhìn nhìn sắc trời. Sau đó hai mẹ con uống một chén nước rồi nàng mới hỏi, “Mấy hôm nay con ăn có tốt không?”
“Cũng bình thường.” Tiểu Lão Hổ nhún nhún vai, ngồi trên đùi mẹ hắn, biểu tình hơi rầu rĩ không vui.
“Làm sao vậy? Có cái gì không vui ư?” Trương Tiểu Oản dùng tay vuốt búi tóc của hắn rồi hỏi.
“Không gì.” Tiểu Lão Hổ dựa đầu lên vai mẹ hắn, nhẹ nhàng thở dài.
Hắn vừa nói xong thì trong bụng Trương Tiểu Oản truyền đến một loạt tiếng ùng ục. Tiếng vang kia quá lớn, không cần lắng nghe cũng nghe rõ. Vừa rồi nàng cũng chỉ uống được nửa chén nước. Trương Tiểu Oản bị bất ngờ nên trong thời gian ngắn không biết nói gì mới tốt. Tiểu Lão Hổ lại nhảy từ trên đùi nàng xuống, cẩn thận mà nhìn bụng nàng một cái sau đó trưng cái mặt nhỏ của hắn ra nghiêm túc hỏi nàng, “Mẫu thân chưa ăn cơm sao?”
Trương Tiểu Oản cười cười, lại nhìn nhìn sắc trời hỏi hắn, “Con có từng ra cửa chơi đùa lần nào chưa?”
“Tối hôm qua con có chạy nửa vòng rồi bị Đại Xuyên bắt trở về.” Tiểu Lão Hổ do dự một chút mới nói.
“Vậy đi tìm chỗ mua thức ăn mua ít bánh nướng áp chảo về cho mẫu thân được không?” Trương Tiểu Oản tìm tiền đồng đưa cho hắn nói, “Phải đi nhanh về nhanh, bên đường cũng đánh dấu ký hiệu, đừng để bị lạc đường.”
“Lão bà nương kia không cho mẫu thân ăn cơm sao?” Tiểu Lão Hổ lạnh mặt đến đáng sợ nói, “Lão già kia gạt con!”
Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày, trầm giọng nói, “Mẫu thân đã nói với con không được gọi ông ấy là lão già rồi mà. Đó là tổ phụ của con, mà người nọ là tổ mẫu của con, không được gọi lão bà nương.”
“Mẫu thân yên tâm con không ở bên ngoài gọi bọn họ như thế.” Tiểu Lão Hổ cầm lấy tiền đồng, cắn răng nói, “Mẫu thân chờ con lập tức đi rồi về.”
Nói xong hắn mặc kệ Trương Tiểu Oản nói cái gì chỉ lập tức chạy về phía cửa, sau đó chạy ra ngoài.
Trương Tiểu Oản không nhịn được đứng lên muốn chạy đến cạnh cửa nhìn hắn nhưng mới đi được hai bước nàng đã thấy Tiểu Lão Hổ chạy về như một cơn gió. Hắn ảo não chui vào trong n.g.ự.c nàng, ôm lấy chân nàng cọ cọ. Không đợi Trương Tiểu Oản phản ứng lại hắn đã lại như cơn gió mà chạy ra ngoài.
Trương Tiểu Oản có chút ngẩn người, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nàng mới nhìn xuống chỗ đùi mình. Nàng cẩn thận nhìn thfi thấy trên váy có dính chút nước.
Tiểu Lão Hổ khóc, nhưng hắn xoay người quá nhanh, không để Trương Tiểu Oản thấy rõ nước mắt trên mặt hắn.